Nặc Đinh Sơn mặc cho Trình Điệp Qua kéo tay của cô đi, khi tới chỗ rẽ tương đối ít người chen lấn thì cô giẫy ra khỏi tay của anh.
"Nặc Nặc, cái người họa sĩ đó có bệnh về răng miệng, em cũng biết là anh không chịu được những thứ này mà". Trình Điệp Qua nói, nét mặt vẫn xem là còn tốt.
"Vậy chúng ta tìm một người khác". Nặc Đinh Sơn nói.
Trình Điệp Qua cau mày tỏ ý cự tuyệt.
"Tôi có thể tìm một người khác không có bệnh về răng miệng". Nặc Đinh Sơn nói tiếp.
Ánh mắt chuyển từ trên mặt của cô dời xuống tay của cô, sau đó đảo qua trước ngực của cô. Trình Điệp Qua miễn cưỡng đè một tia biểu cảm không kiên nhẫn xuất hiện trên mặt xuống. Sau đó anh trực tiếp cầm lấy cái túi trên tay cô, sau khi nhìn thấy rõ ràng đồ đạc bên trong túi, anh hỏi cô: "Có phải sau khi bôi lên màu sắc này em còn muốn cho tôi mặc lên cái món đồ kỳ quái này nữa".
"Đó không phải là món đồ kỳ quái, đó là đồ tôi bỏ ra sáu mươi Bảng Anh mua lại, mua cho anh đó". Nặc Đinh Sơn nói, khi nói lời này cô cúi thấp đầu xuống.
Trình Điệp Qua đè lại tiếng mắng chửi vào trong cổ họng, sau đó tay của anh kéo tay cô lại, không cho giật ra, nắm chặt tay của cô trong tay anh, lời của anh rất ngắn gọn "Về nhà".
Lần này Nặc Đinh Sơn không nhúc nhích, thẳng người nói: "Trình Điệp Qua, cho dù tôi có dẫn tới người họa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-toi-roi/3093117/chuong-28-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.