Cho tới bây giờ Trình Điệp Qua chưa khi nào lại chán ghét cái âm thanh của cái đồng hồ báo thức đang lần lượt nhắc nhắc nhở anh rời khỏi giường. Anh biết đã qua 6 giờ rồi, anh biết nhất định phải thức dậy rồi.
Anh thừa nhận cái loại trạng thái lười biếng này phần lớn đều bắt nguồn từ cái thân thể đang vùi trong lòng anh kia. Tay đưa ra tìm kiếm để tắt cái đồng hồ đang một lần nữa nhắc nhở anh tới giờ phải rời giường.
Tiếng cười khúc khích phát ra từ trong lồng ngực anh, ấm áp, mềm mại.
"Không cho cười" Anh cảnh cáo cô.
"Ờ" cô đáp lại.
Qủa thật là cô không tiếp tục cười nữa, chỉ là đổi qua đẩy anh: "Anh không sợ mấy chú lớn tuổi hơn gấp đôi anh kia nắm được thóp của anh hả?"
"Sợ ______"
"Sợ thì mau dậy đi!"
"Được ____"
"Trình Điệp Qua, đã qua năm phút rồi đấy".
"Dậy ngay đây ___"
"Tên khốn này, lấy tay của anh ra mau".
"Sờ thêm chút nữa rồi dậy ___"
"Đã qua mười phút rồi đó!!!" Âm thanh nghiến răng kèn kẹt.
"Ừmmmm ___"
"Trình Điệp Qua đã qua mười lăm phút rồi!!!"
"Ờ ___"
Buổi sáng ngày chủ nhật thứ ba, thời gian Trình Điệp Qua thức dậy chậm hơn nửa tiếng so với thường ngày. Lúc rời đi người phụ nữ đó nhìn anh với ánh mắt mong chờ, dáng vẻ hình như có lời muốn nói với anh.
Anh đặt môi lên trán cô: "Ở nhà chờ tôi, tôi bảo đảm buổi tối sẽ trở về sớm".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-toi-roi/3093110/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.