Suốt năm ngày từ thứ hai cho tới thứ sáu Nặc Đinh Sơn sống một ngày tựa như một năm. Ánh mắt của cô luôn bất giác nhìn ra bên ngoài nhà hàng. Tai của cô mỗi giây mỗi phút đều chú ý lắng nghe xem di động có vang lên hay không?
Cô luôn chú ý xem có bất kỳ tin tức tai nạn quan trọng nào xảy ra không.
Đêm khuya tối thứ sáu khi Trình Điệp Qua mở cửa căn hộ tại Notting Hill của anh ra đã nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm co quắp trên ghế sô pha thì ngẩn ngơ.
Sau đó anh đứng bên cạnh ghế sô pha một lúc lâu.
Nặc Đinh Sơn tỉnh lại sau một giấc ngủ thì trời đã sáng. Đập vào mắt cô trước tiên chính là rèm cửa sổ màu xanh lam trộn với màu cà phê. Đây là phòng của Trình Điệp Qua, mà ngay lúc này đây cô lại đang nằm trên giường của Trình Điệp Qua. Từ phía sau ôm lấy người của cô chính là bàn tay của Trình Điệp Qua.
Anh cuối cùng cũng quay trở về rồi.
Cô cúi đầu nhìn vào đôi tay của Trình Điệp Qua đang ôm chính mình.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói truyền tới từ phía sau lưng cô.
"Ừ".
Vòng tay đang ôm lấy cô chặt thêm một chút. Không ai nhúc nhích, cũng không ai nói năng gì cả. Chóp mũi của anh cọ cọ vào gáy của cô.
"Đừng, nhột". Đầu của cô hơi co rụt lại.
Thật sự là từ nhỏ Nặc Đinh Sơn đã sợ nhột.
Lời của cô dường như làm cho anh thở ra một hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-toi-roi/3093105/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.