Nặc Đinh Sơn bắt đầu lùi lại. Lùi ra xa người đó, người đàn ông đó.
Trình Điệp Qua từ trên ghế đứng lên. Nặc Đinh Sơn quay người.
Thân thể của cô vẫn chưa khôi phục được như cũ, vì vậy chạy đi cũng chẳng nhanh. Chỉ vài bước là anh đã đuổi kịp cô, anh ôm lấy cô từ phía sau.
Anh nói: "Cho dù không phải là lần đầu tiên thì Nặc Đinh Sơn trong mắt tôi vẫn là cô gái tốt. Chịu khó, có bản lĩnh, hiểu lòng người, trên đời này dường như không có việc gì có thể làm khó được cô ấy".
Nặc Đinh Sơn không tiếp tục cử động nữa. Cô hỏi Trình Điệp Qua dựa vào cái gì mà nói cô thích anh.
"Em giúp tôi hết lần này tới lần khác, không phải là thích thì là cái gì?"
"Không phải là anh đã trả tiền cho tôi, không phải là tôi cũng đã nhận rồi sao? Tất cả đều có giá rõ ràng".
Anh thở dài sau lưng cô. Dường như không có một chút biện pháp nào với cô.
" Em đã không báo cảnh sát". Giọng anh rất chắc chắn giống như cảnh sát đã nắm được chứng cứ.
"Đó là vì tôi bị bệnh, tôi không có thời gian để báo cảnh sát". Cô phản bác giống như phạm nhân nóng lòng muốn thoát khỏi tội danh.
"Không. Em có đủ thời gian. Ngày đó lúc em rời khỏi căn hộ của tôi khoảng 7 giờ, từ bảy giờ tới 3 giờ sáng em có tròn tám tiếng. Mà gọi một cuộc điện thoại để nói rõ sự việc bất quá cũng chỉ mất có mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-toi-roi/3093090/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.