Sáng sớm hôm sau, khi bầu trời bên ngoài còn u ám xám xịt Dịch Khánh Tùng đã sớm thức giấc. Hắn nâng người ngồi dậy, nghiêng mình tì khuỷu tay bên kia giường, lặng lẽ ngắm nhìn người trong lòng. Cả đêm vận động với đủ loại tư thế cũng chẳng khiến hắn lao lực, ngược lại mỗi khi hồi tưởng trong lòng lại nóng bừng như lửa đốt.
Hắn nhẹ nhàng vẽ ngón tay dò thám từng đường nét trên gương mặt của Thẩm An Ngọc, chắc chắn cô đã rất mệt mỏi nên mới như một con mèo nhỏ ngủ say sưa không rõ trời trăng mây gió thế này. Cũng phải, cô đã uống không ít Long Island Iced Tea và cùng hắn nhiệt tình mây mưa không mệt mới là lạ!
Dịch Khánh Tùng vuốt nhẹ chân mày mảnh mai, lả lướt ngón tay dọc sống mũi thanh tú thẳng tắp, lướt hờ trên hàng mi đen dài cong vút luôn tô điểm cho đôi con ngươi sáng ngời như sao. Mắt cô rất đẹp, sạch sẽ tựa mặt hồ Blue Lake, nhưng hắn biết ẩn sâu trong vẻ đẹp đó là nỗi cô độc ảm đạm, như tận cùng của đáy biển Chết, lạnh lẽo cô đơn.
Và điều đó sẽ không còn xảy ra nữa! Chính hắn sẽ là người kéo cô từ đáy biển Chết, đưa cô rời khỏi chốn đau thương, ôm chặt cô vào lòng, yêu thương cô vô điều kiện!
Hắn sẽ không để bất cứ ai tổn hại tới cô! Cũng không để một tên khốn nào đem cô rời khỏi cuộc đời của hắn!
Cô chỉ có thể thuộc về riêng hắn!
Dịch Khánh Tùng trầm ngâm trong suy tư của mình, chẳng hề nhận ra ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-thuan-meo/1729711/chuong-51.html