Bác sĩ đặt chiếc kéo trên tay xuống chiếc khay inox, chậm rãi cởi chiếc khẩu trang y tế trên mặt xuống, lãnh đạm mở lời: "Vương tiên sinh, việc cắt chỉ đã hoàn tất. Nhưng ngài vẫn phải chịu khó ăn kiêng cho đến khi vết thương lành hẳn."
Vương Tử nhìn vào màn hình điện thoại vừa được bác sĩ chụp vết thương sau đầu cho mình, sắc mặt bình lặng như mặt hồ. Thoạt nhìn vô hại, nhưng thực chất là bình yên trước cơn bão. Hắn gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ!"
Ngày hôm đó, khi hắn chuẩn bị cùng Thẩm An Ngọc quan hệ bỗng toàn bộ đèn trong phòng tắt hết, sau đó hắn bị một vật cứng đập mạnh vào đầu ngã lăn ra sàn bất tỉnh nhân sự. Lúc hắn tỉnh lại cũng là lúc Thẩm An Ngọc ở trên giường đã biến mất, bên cạnh hắn là cây gậy bóng chày bằng gỗ, trên thân gậy có vết máu của hắn.
Kẻ đó ra tay rất độc, một cú đánh gậy bóng chày vào đầu của hắn ta đã khiến Vương Tử tới bệnh viện khâu bảy mũi. Hắn ta cũng rất thông minh và cẩn thận nên Vương Tử không giám định được dấu vân tay của ai trên thân gậy bóng chày, khăn tẩm thuốc mê và trên chốt cửa. Theo lời nói của chủ bar Lamenter, ngày hôm đó không chỉ phòng hắn mà cả quán bar đều bị mất điện. Ngay cả camera thu hình của Lamenter vẫn hoạt động được khi mất điện cũng bị ai đó xóa mất đoạn quay trước và sau khoảng thời gian mất điện đến khi có điện trở lại.
Vương Tử có gọi điện cho Thẩm An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-thuan-meo/1729700/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.