Thẩm An Ngọc nằm quay ngược đầu giường, hai chân vắt thẳng cẳng lên thành giường, cô ngước mắt nhìn lên trần nhà nhìn chằm chằm vào tuýp bóng đèn dài trên tường đầu giường. Ánh đèn vô ý điểm trên đôi con ngươi màu đen láy đốm sáng nhỏ lung linh như sao giữa màn đêm. Tuyệt đẹp và trống rỗng. Không biết cô đang suy tư cái gì? Hay chẳng suy nghĩ gì cả?
Đến chính bản thân cô cũng chẳng rõ nữa...
Cô đã nằm với tình trạng này suốt mười mấy phút, bất chấp mái tóc đen bóng dài xõa xượi còn ướt. Cô tùy tiện vén vạt áo lên gần đến ngực khoe chiếc bụng phì nhiêu trắng ngần ra không khí, cái cảm giác bị hơi lạnh chạm lên da bụng nhạy cảm thật đặc biệt và cũng rất thoải mái!
Tiền đâu hết rồi
Tiền đâu hết rồi
Tìm hoài chẳng thấy
Tìm hoài chẳng thấy
Bị trộm mất tiêu
Bị trộm mất tiêu...
Không gian đang im lặng là thế, bỗng điện thoại của cô nằm bừa bãi trên giường đổ chuông. Khổ nỗi là nó nằm ở đầu giường, còn cô lại nằm quay đầu xuống cuối giường. Bệnh lười nổi lên, thay vì cô ngồi dậy với tay lấy một cái là xong. Nhưng không, cô dùng chân khều khều, khều mãi chẳng được cho đến khi vầng trán nhăn rúm lại, khuôn miệng bất lực mở hờ vẫn không chịu ngồi lên lấy hẳn hoi.
Kết quả...
'Cạch...'
Kết quả cô không may đá luôn chiếc điện thoại xuống đất. Cô bực mình thở hắt, chửi thề một tiếng nhưng rồi vẫn lười biếng không chịu nhặt cho tử tế. Cô lắc mông, huếch đầu trái phải uốn éo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-thuan-meo/1729696/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.