Thẩm An Ngọc vừa về đến nhà đã nhận được tin nhắn từ phòng nhân sự, họ nói cô bị đình chỉ một tháng, sau một tháng Cung Hải Đình chưa hồi phục cô sẽ phải đi làm không công cho đến khi cô ta khỏi hoàn toàn, còn nếu cô dám có ý định thôi việc sẽ bị phong sát ngoại trừ làm mấy công việc không đứng đắn ra cô sẽ không được nhận vào bất cứ chỗ nào. Kể cả quét rác cũng không.
Mọi chuyện chưa xong, chủ chung cư đã thông báo cô sắp đến hạn trả tiền nhà. Cũng may số tiền lấy được của bạn giường lúc trước cô chưa dùng tới, ít nhất có thể trụ được hơn một tháng. Thẩm An Ngọc mệt mỏi thở dài, mọi chuyện cô gây nên khiến cô thấy xấu hổ không dám liên lạc với sếp. Dù sao người ta cũng là sếp tổng quản lý cả một tập đoàn lớn, cô còn trông mong được dung túng thì đúng là loại người không có tôn nghiêm, không có liêm sỉ. Đình chỉ cô còn nhẹ, chứ để cả thế giới biết được việc cô làm khác nào tử hình cô?
Thẩm An Ngọc vừa mở điện thoại ra đã thấy mọi người trong nhóm chat công ty vừa mắng vừa an ủi cô, cô đáp lời cảm ơn rồi mỉm cười mãn nguyện. Bọn họ không ghét cô là cô đã cảm thấy ân huệ quá lớn rồi!
Nụ cười trên môi Thẩm An Ngọc chợt tắt ngúm. Cô lấy đâu ra tiền để bồi thường cũng như chi trả viện phí cho Cung Hải Đình?!
Sếp đã bảo lãnh cô, cô không thể mặt dày hỏi tiền sếp được. Trong thành phố này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-thuan-meo/1729687/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.