Chương trước
Chương sau
Dịch Khánh Tùng đắp chăn cho Thẩm An Ngọc, sau khi cảm thấy có chút an tâm mới đi ra ngoài, cầm điện thoại lên thao tác trên bàn phím, rất nhanh đầu dây bên kia có tiếng phản hồi. Hắn cất giọng nhẹ bẫng như không nhưng sức ảnh hưởng lại hết sức nặng nề: "Đến Hỏa Dương!"
Không quá mười năm phút, trước cửa phòng làm việc của Dịch Khánh Tùng vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ. Dịch Khánh Tùng đang ngồi bên cạnh dùng khăn lạnh đắp lên trán Thẫm An Ngọc lạnh giọng: "Vào đi!"
Một người đàn ông trẻ ước chừng ba mươi tuổi, ăn mặc áo sơ mi trắng, thắt cavat, quần Âu, giày da, bộ dạng vô cùng chỉnh tề lịch sự. Trên tay hắn cầm một cặp sách bằng da, không cần đợi lệnh đã nhanh chóng đi vào bên trong phòng ngủ. Thoáng bất ngờ khi trông trên giường của Dịch Khánh Tùng đang có một cô gái nằm ngủ, giấu đi sự tò mò trong lòng, hắn cúi đầu cung kính: "Dịch Tổng!"
Dịch Khánh Tùng đứng dậy, chủ động giãn cách với vị trí giường nằm nhường lại cho người đàn ông kia. Hắn không cần mở lời, người kia tự khắc hiểu ý đi tới kiểm tra cho Thẩm An Ngọc.
"Dịch Tổng, bệnh tình của vị tiểu thư này không đáng quan ngại. Chỉ cần nghỉ ngơi, uống thuốc đầy đủ là được!" Văn Bình thu lại nhiệt kế từ trong miệng Thẩm An Ngọc, hắn nhìn qua kết quả trên thân nhiệt kế rồi đứng dậy giải trình.
Dịch Khánh Tùng gật đầu thay lời muốn nói.
Văn Bình nói thêm: "Sức khỏe vị tiểu thư này hiện tại không đáng lo, nhưng nếu tình trạng thức thâu đêm còn dùng chất kích thích và nhịn ăn cả ngày như vậy bệnh tình sẽ chuyển biến nặng hơn."
Dịch Khánh Tùng nhìn qua Thẩm An Ngọc, sắc mặt cô xanh xao trông thật yếu ớt. Thấy cô như vậy trong lòng hắn có chút xót xa, không lẽ là vì hắn nên cô mới sợ đến phát bệnh như vậy hay sao? Hắn chợt nghĩ lại lời Văn Bình nói, cô đã thức thâu đêm? Dùng chất kích thích? Còn nhịn ăn cả ngày? Sao cô có thể hậu đậu trong chuyện chăm sóc bản thân như vậy?
Hắn chuyển tầm nhìn qua Văn Bình: "Dùng chất kích thích?"
"Dạ phải!" Văn Bình không dám dối trá nửa lời, hắn thành thật nói: "Vị tiểu thư quá mải mê trong công việc, dùng quá nhiều caffe đẩy ép thần kinh tỉnh táo, trong dạ dày ngoài caffe ra chẳng còn thứ gì khác, axit dạ dày không thể làm việc nên mới dẫn đến tình trạng mệt mỏi quá độ mà phát sốt. Nếu còn như vậy thêm, uống bao thuốc, trị bao lần cũng vô dụng!"
Dịch Khánh Tùng nhíu mày không vui: "Được rồi, hãy kê thuốc đi!"
"Được. Tôi sẽ gửi đến cho Dịch Tổng thuốc sớm nhất!" Văn Bình tuy còn muốn hỏi cô gái được Dịch Khánh Tùng đặc biệt để tâm kia có quan hệ với tổng tài là gì, xong hắn cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng rời đi.
Dịch Khánh Tùng ngồi xuống cạnh giường, chạm tay lên khuôn mặt nóng ran của Thẩm An Ngọc miết nhẹ gò má mềm mại, hắn kiềm nén sự tức giận cùng đau lòng. Nuốt câu mắng xuống bụng, hắn áp lên trán cô nụ hôn dịu dàng: "Chóng khỏe nhé, An An!"
Thẩm An Ngọc đang bệnh cần người bên cạnh, nhưng Hỏa Dương không thể một ngày không chủ. Dịch Khánh Tùng lưu luyến nhìn Thẩm An Ngọc một hồi, cuối cùng cũng đứng dậy đi ra ngoài bàn làm việc. Sự tập trung của hắn sớm đã ở trên người cô rồi, thành ra vừa xử lý công việc vừa lo lắng chẳng yên.
***
Tiêu Mỹ Vân đan hai tay vào nhau, mệt mỏi duỗi thẳng lên trời giãn cơ. Cô nhìn đồng hồ góc dưới màn hình máy tính, chẹp miệng: "Cuối cùng cũng đến giờ ăn!"
Giờ cô mới để ý đến vị trí ngay bên cạnh, trống không. Cô có chút lo lắng, đứng thẳng dậy đảo mắt nhìn quanh đồng thời hỏi lớn: "Nãy giờ mọi người có thấy An An không?"
Nghe vậy mọi người mới ngơ ngác hết nhìn nhau lại nhìn quanh, quay qua vị trí trống của Thẩm An Ngọc cả đám có chút lo lắng: "Hình như đi từ sáng đến giờ!"
"Không biết An An có sao không nữa!"
"Gọi thử cho An An thử xem!"
Tiêu Mỹ Vân thấy đồng nghiệp nói có lý, lập tức lấy điện thoại gọi đi...
Tiền đâu hết rồi
Tiền đâu hết rồi
Tìm hoài chẳng thấy
Tìm hoài chẳng thấy
Bị trộm mất tiêu
Bị trộm mất tiêu...
Quác... quác... quác...
Một đàn quạ đen thùi lùi bay ngang trên đầu tập thể dân văn phòng, bỏ lại loạt dấu chấm dài đằng đẵng cùng tràng kêu hết sức khinh bỉ...
Tiêu Mỹ Vân cầm điện thoại Thẩm An Ngọc trên tay, sắc mặt cô đen thùi lùi: "Lại để quên điện thoại! Thẩm An Ngọc cậu rốt cuộc được người sinh hay cá vàng đẻ ra vậy?!"
Lê Hoa Thy cầm lại điện thoại Thẩm An Ngọc từ tay Tiêu Mỹ Vân, ra chiều trầm trồ: "An An tự thu âm làm nhạc chuông luôn, đáng yêu quá!"
"Bớt khen cậu ta đi!"
Lê Hoa Thy quay qua mọi người chấn an: "An An của chúng ta rất thông minh, sẽ không sao đâu. Chúng ta nên đi ăn rồi về nghỉ ngơi chiều còn làm việc!"
Thấy Lê Hoa Thy nói có lý, các nhân viên trong bộ phận gật đầu đồng tình rồi kéo nhau rời đi. Để lại Cung Hải Đình đang ngồi trong phòng kính âm thầm quan sát từ xa, cô nắm chặt tay mình khi nhìn vào vị trí trống của Thẩm An Ngọc. Cô nghiến răng nghiến lợi, từ đáy mắt bắn ra tia căm ghét.
Thẩm An Ngọc, tôi xem thường cô rồi!
Lúc đó, Cung Hải Đình bên ngoài cửa có nghe thấy tiếng cười không kiểm soát của Thẩm An Ngọc, giận quá mất khôn cô cứ thế xông thẳng vào bên trong thì bị cảnh tượng sếp cùng Thẩm An Ngọc thân mật làm cho sững sờ. Cô chẳng đời nào ngờ được việc cô ta đang làm tình nhân cho sếp, nếu tin này truyền ra ngoài liệu bộ mặt giả tạo buồn nôn của cô ta có bị phơi bày? Những ai đang vây quanh ả ta đều khinh ghét, đem ả ta đạp lại phía sau lưng hay không?
Càng nghĩ, lòng Cung Hải Đình càng thêm sảng khoái...
"Ai cũng có bí mật riêng, phải không cô Cung?"
"Tôi không muốn bảo bối của tôi bị người khác đàm tiếu!"
Nhưng lời cảnh cáo của sếp hiện về trong tâm trí Cung Hải Đình, cô chỉ biết cắn răng kìm nén cơn giận. Lúc đó chỉ có cô ở đó, cho dù nhờ người khác tung tin sếp cũng sẽ nhắm đến cô làm khó. Không được, cô cần phải bình tĩnh! Cứ để Thẩm An Ngọc đắc chí, từ từ cô sẽ lấy lại tất cả!
Cô khác cô ta, không thể nào chỉ đơn giản làm tình nhân phục vụ giường chiếu, cô nhất định sẽ trở thành Dịch phu nhân xem xem khi đó cô ta còn ngông nghênh được thế nào!
Chỉ e đến tư cách liếm giày cho cô cũng không có!
Nghĩ đến đây, tâm tư Cung Hải Đình trở nên tốt hơn. Cô nhếch môi nở nụ cười chế giễu, cất giọng mỉa mai: "Thẩm An Ngọc, mày cứ chờ mà xem!"
***
"Tôi xin phép!"
Đầu bếp sau khi đặt hai âu cơm trên mặt bàn xong, quay qua Dịch Khánh Tùng cúi người cung kính. Sau khi được hắn cho phép mới xoay người rời đi, không chờ hắn nhắc nhở đã tự khắc biết chuyện gì nên nói hay không nên nói.
Khi cánh cửa được đóng lại, Dịch Khánh Tùng tạm cất đi vẻ ngoài nghiêm nghị của mình. Hắn ngẩng nhìn hai âu cơm đặt gọn gàng trên mặt bàn, lại nhìn xuống góc phải màn hình máy tính. Đã gần mười hai giờ rồi, vừa hay giờ nghỉ trưa cũng đã đến. Hắn rời khỏi vị trí, đi vào bên trong phòng ngủ thì vẫn thấy Thẩm An Ngọc mải mê ngủ say sưa không hay biết gì.
Hắn đặt tay lên người cô lay nhẹ, trầm giọng khẽ gọi: "An An!"
"An An, dậy nào, đến giờ ăn rồi!"
Thẩm An Ngọc mệt mỏi nhíu mày, ậm ừ lắc lắc đầu tỏ vẻ không muốn dậy. Cô mơ hồ không rõ hiện trạng bản thân đang thế nào, càng chẳng hay cô vừa lắc đầu từ chối ai.
Dịch Khánh Tùng vẫn hết sức kiên nhẫn gọi cô thêm một lần: "An An!"
Thẩm An Ngọc giờ mới ý thức được rằng ai đó đang gọi cô. Âm thanh trầm ấm này nghe khá quen thuộc, như thôi thúc cô phải nhanh chóng tỉnh dậy. Nhưng cơn đau đầu như búa bổ kéo đến khiến cô không sao mở mắt nổi, cô nhíu chặt mày khó chịu, vỗ vỗ tay lên trán khẽ làm nũng: "Đau đầu quá..."
Dịch Khánh Tùng cẩn thận đỡ Thẩm An Ngọc ngồi dậy, khi chạm vào lưng cô mới thấy lưng áo cô đã ướt đẫm một mảng lớn. Khuôn mặt điển trai càng hiện rõ sự lo lắng, cô sốt đến mức đổ mồ hôi nhiều như vậy làm hắn không khỏi đau lòng. Hắn dịu dàng an ủi: "Cố dậy nào, ăn xong rồi uống thuốc!"
Thẩm An Ngọc mơ màng mở mắt, khó khăn lắm mới thích ứng được với cái đầu đang đau buốt, lại thêm khuôn mặt sếp lù lù ngay trước mắt cô thoáng hoảng hốt gạt nhanh tay Dịch Khánh Tùng ra khỏi người mình, khó hiểu nhìn hắn dò xét: "Sếp?"
Dịch Khánh Tùng không để tâm đến cái nhìn đầy kỳ quái của Thẩm An Ngọc, hắn quan tâm hỏi: "Em sao rồi?"
Thẩm An Ngọc ngớ người: "Em bị gì ạ?"
"Em phát sốt!"
Thẩm An Ngọc nghe vậy bèn đưa tay lên trán mình, đúng là sốt thật. Sốt? Cô luống cuống vội hỏi lại Dịch Khánh Tùng cho rõ ràng: "Em bị sốt ạ? Có phải uống thuốc không?"
Dịch Khánh Tùng hơi nhíu mày không hiểu sao Thẩm An Ngọc lại kích động như vậy, hắn điềm đạm trả lời: "Em bị sốt, cần uống thuốc mới khỏi được!"
Thẩm An Ngọc vạch chăn khỏi người, lết mông xuống dưới cuối giường nhanh chóng đứng xuống đất nhìn Dịch Khánh Tùng lắc đầu xua tay: "Cảm ơn sếp đã chăm sóc em ạ, em khỏe rồi không cần uống thuốc!"
Dịch Khánh Tùng không nói, đưa mắt đen như ngọc nhìn chằm chằm lên vệt sẫm màu lớn loang tại chỗ nằm trước đó của Thẩm An Ngọc. Cô thấy vậy đưa mắt nhìn theo, chỗ cô nằm ướt lớn như vậy sao?! Cô vội chạm tay ra sau lưng mình, một cỗ ướt át ấm nóng thấm rõ cả lòng bàn tay...
Biết mình có tội, cô vội khom người cúi đầu: "Em xin lỗi sếp, em sẽ giặt lại..."
"Em thấy Hỏa Dương đối với nhân viên thế nào?"
Thấy Dịch Khánh Tùng bất chợt hỏi một câu chẳng liên quan gì đến tình huống này, tuy thấy có điều kỳ quái Thẩm An Ngọc với thân phận là nhân viên, là cấp dưới của cấp dưới của cấp dưới của hắn liền trả lời, không dám đình trệ: "Hỏa Dương đối với nhân viên rất tốt ạ!"
"Hỏa Dương có bắt nhân viên bán mạng làm việc không?"
Thẩm An Ngọc nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nổi Dịch Khánh Tùng đang có ý gì, cô chần chừ vài giây gật đầu đáp: "Dạ không ạ!"
Dịch Khánh Tùng quay qua Thẩm An Ngọc nhìn cô chằm chằm, cất giọng lạnh tanh, sự không hài lòng rõ ràng qua từng câu chữ: "Vậy tại sao em làm việc thâu đêm?"
Thẩm An Ngọc buột miệng lý nhí: "Trưởng phòng mới yêu cầu em sáng hôm sau nộp gấp..."
"Em thấy rất bất mãn?"
"Vâng..." Thẩm An Ngọc vội che miệng mình, bối rối nhìn Dịch Khánh Tùng lắc lắc đầu: "Dạ không ạ..."
"Hỏa Dương không cấm nhân viên thấy bất mãn!"
"..." Đúng là Hỏa Dương không cấm nhân viên bất mãn với cấp trên, ngay cả bất mãn với tổng tài bệ hạ cũng chẳng thành vấn đề. "Nhưng dù sao đó cũng là cấp trên..."
"Em coi trọng cấp trên là chuyện tốt, nhưng coi trọng đến mức dẫn đến cơ thể suy nhược thì không!" Dịch Khánh Tùng nghiêm giọng răn đe.
"..." Thẩm An Ngọc cúi thấp đầu, nhìn xuống chân mình: "Em xin nghe lời sếp chỉ dạy, em xin phép về làm việc!"
"Hỏa Dương vắng một nhân lực một ngày không nghèo đi được, nhưng nhân viên sức khỏe không đảm bảo Hỏa Dương chắc chắn đứng không vững!" Dịch Khánh Tùng đứng dậy, đi về phía Thẩm An Ngọc cười mỉm dịu dàng.
Thẩm An Ngọc: "Vậy em xin phép sếp cho em nghỉ buổi chiều ạ!"
"Ăn cơm, uống thuốc xong tôi cho người đưa em về!"
Ăn cơm còn được, chứ uống thuốc thì...
Thẩm An Ngọc cười méo mó: "Thôi ạ," Như nhớ ra gì đó, cô e dè hỏi: "Sếp sẽ không đuổi việc em chứ... ạ..."
"Em nói xem, cô nhân viên thích chống đối?"
"Dạ, dạ em xin nghe theo sếp!"
"Ngoan!" Dịch Khánh Tùng chạm tay lên đầu Thẩm An Ngọc xoa nhẹ, trước khi cô kịp phản ứng hắn đã buông tay, lướt ngang người cô bỏ đi trước.
Thẩm An Ngọc ngại ngùng gãi gãi đầu: "Sếp có thể cho em mượn áo không ạ... áo em bị một hồi làm ướt cả rồi..."
Dịch Khánh Tùng từ ngoài nói vọng vào: "Em xem trong tủ, thích cái nào thì lấy mà mặc!"
"Em cảm ơn sếp, sếp thật tốt!"
Dịch Khánh Tùng vừa gỡ từng âu thức ăn bày xuống mặt bàn, nhịn không được nở nụ cười yêu chiều. An An ngốc, sếp nào để nhân viên tùy tiện lục tủ đồ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.