Dịch Khánh Tùng áp trán mình xuống trán Thẩm An Ngọc, thân mình hắn đong đưa chầm chậm dẫn dắt cô vào điệu nhảy. Hắn bị cô dẫm đè lên chân, một chút cũng không thấy đau đớn hay nặng nhọc. Hắn hiểu vì sao sắc mặt tên đó có biểu cảm mãn nguyện vui sướng, được tự mình nâng đỡ cô cảm giác thật tuyệt vời! Như thể vì cô mà chống đỡ mặc cô tự do tự tại vô lo vô nghĩ! Tất cả đều có đôi chân cùng vòng tay hắn, cô sẽ không cần ái ngại bị ngã hay mất thăng bằng gì đó nữa.
Đôi tay Dịch Khánh Tùng ôm sau eo Thẩm An Ngọc âm thầm đo lường, eo khá thon nhỏ, trước bụng có chút đầy đặn. Khi (vô tình) sờ phải thấy rất mềm mại, mũm mĩm. Dịch Khánh Tùng nhịn không được cười mỉm, đôi đồng điếu theo đó nở rộ trên gò má, gương mặt hắn theo đó sáng sủa ôn nhu trông hết sức đẹp trai.
Thẩm An Ngọc không vội tránh né sự thân mật quá độ của Dịch Khánh Tùng, đôi tay đang bám hờ trên vai hắn dần di chuyển lên cổ hắn mà bám chắc, cô nhìn chăm vào đôi mắt đen như ngọc của hắn. Như bị cuốn vào hố đen vũ trụ sâu thẳm, lại tình nguyện bị nhấn chìm không nỡ vùng vẫy khuấy động sự tuyệt đẹp ấy. Cô bị Dịch Khánh Tùng cứ thế hớp hồn, buột miệng: "Mắt sếp đẹp quá!"
"Vậy sao, cảm ơn!"
"Sếp có thấy chúng ta như vậy rất mờ ám không?"
"Em thấy thế sao?"
Thẩm An Ngọc thẳng thắn gật đầu: "Rất ám muội, làm em không khỏi có suy nghĩ không đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-thuan-meo/163270/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.