Chương trước
Chương sau
Thừa hiểu mình tiếp tục dồn ép cũng không thể khiến Bành Tiêu Nhiễm tuân lệnh nên Bạch Hổ Môn Thánh Chủ băng lạnh nói kèm theo một chưởng ấn đánh lên người Hàn Công, chỉ trong một sát na làn da đang nguội lạnh của lão theo đó lấy lại được cái ấm nóng của người sống và sinh cơ một lần nữa bùng lên trong cỗ thân xác già nua có điều vì linh hồn đã tan biến một phần nên lão vẫn còn đó hôn mê chưa thể tỉnh lại.

“Linh hồn lão đã bị tổn hại và muốn khôi phục cần phải can thiệp vào quy tắc do đại tự nhiên định ra, tiếc rằng lão phu hiện tại chưa trở lại thời kỳ toàn thịnh và phía trước còn đó địch nhân khó lường nên việc này phải xem ở ngươi thể hiện thế nào rồi!”

Tán đi công lực, Thánh Chủ nhìn Bành Tiêu Nhiễm cười nhạt nói, lời của lão nửa thật nửa ngờ nhưng nàng biết mình không thể tiếp tục dồn ép một tồn tại Vương Giả cấp.
“Cảm tạ Thánh Chủ đã ra tay cứu giúp, nô tài nhất định sẽ khiến ngài hài lòng!”

Để thân hình Đại trưởng lão xuống, Bành Tiêu Nhiễm lạnh nhạt nói để rồi cứng cỏi đứng dậy tiến về phía cửa ra, không ai biết trong đầu người đẹp đang suy tính điều gì.

“Hừ… một đám sâu bọ, nếu không phải hòn đảo này còn có tác dụng với ta thì bản tọa đã sớm một chưởng nhấn chìm hết thảy thành hư vô rồi… Ma Tông… Ma Chủ… mối thù phá hỏng đại sự của Nhạc Phi Hổ này đợi đến lúc ta hồi phục đến đỉnh phong thì tính toán cả gốc lẫn lãi một lần đi!”

Dõi theo bóng hình thướt tha của Bành Tiêu Nhiễm, Bạch Hổ Thánh Chủ - Nhạc Phi Hổ thầm thì những lời mà chỉ một mình lão nghe thấy, có vẻ như việc lão bất đắc dĩ hồi tỉnh đã khiến công lực của lão chịu tổn hại không nhỏ.


Một canh giờ sau…

Khô Lâu đảo.

“Uuuu… Uuuu… Uuuu…”

Những cơn gió lạnh mang theo cái mùi vị mằn mặn của biển cả thổi đến từng ngóc ngách của hòn đảo rộng lớn ấy thế mà không thể xua tan đi mùi tanh tươi của thịt vụn mà máu tươi đang bốc lên ngùn ngụt khi bên dưới mặt đất là chồng chất từng lớp thi thể trải dài như thể không có điểm kết thúc, Bạch Hổ Môn quá chín thành võ giả đều đã phải chôn thây dưới bàn tay của hơn một trăm Ma Lang đầy tàn độc, duy chỉ có Tam trưởng lão cùng hơn năm mươi nữ đệ tử xinh đẹp tuyệt mỹ may mắn được tha cho tội chết.

“Tà Tôn đại nhân, chúng ta khi nào đánh đến tổng bộ Bạch Hổ Môn?”

Ở phía sau đội ngũ Ma Tông là hơn một nghìn võ giả giang hồ vừa trải qua cuộc chiến tàn khốc trên biển, nhìn đến cả một vùng biển rộng bị nhuộm đỏ và vô số các bộ phận thi thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước mà có kẻ không thể tin được chính mình vừa trải qua cuộc chiến đẫm máu đó, hải tộc thật sự áp đảo về quân số nhưng đáng tiếc là thủ lĩnh của chúng lại chết quá sớm nếu không phần thắng thuộc về bên nào còn chưa thể đoán định. Người lên tiếng là một lão giả cũng là một trưởng môn phái tầm trung có tên Vạn Kiếm Môn tại giang hồ, có vẻ như sợ Ma Tông lật lọng nên sau lưng lão là một cái bao bố phình to còn đang nhỏ máu lỏng tỏng theo mỗi bước chân của lão, bên trong bao bố là gì thì dùng đến đầu gối cũng biết ắt hẳn là chiến lợi phẩm của lão trong cuộc chiến vừa rồi.
“Không cần, đối phương đã đến rồi!”

Cắm đại kỳ uy vũ trên mặt đất, Tà Tôn cười nói làm mọi người sững sờ và rất nhanh chúng nhận ra một đám người từ phía tổng bộ Bạch Hổ Môn đang chầm chậm tiến đến, họ mặc sắc phục đặc trưng của Bạch Hổ Môn và đi đầu là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp mà không ai khác chính là Bành Tiêu Nhiễm.

“Là Môn Chủ, nàng thế mà đến đây!” Nhận ra bóng hình của Bành Tiêu Nhiễm, Bạch Hổ Môn Tam trưởng lão thốt lên.

“Đại nhân, có vẻ như chúng muốn thương thảo!” Đến bên cạnh Tà Tôn, một Ma Lang đầu lĩnh cũng là siêu cấp cao thủ nhẹ giọng nói.

“Tùy cơ ứng biến, ngươi cũng cảm giác được cỗ khi tức ban nãy?”

Gật nhẹ đầu đồng tình, Tà Tôn ngưng trọng đáp, sở dĩ hắn không dẫn Ma Lang tiến đánh lên Bạch Hổ Môn tổng bộ là vì hắn cảm giác được cỗ khi tức mà ban nãy Thánh Chủ thả ra dọa sợ đám người hải tộc và sau này là trừng phạt Hàn Công, vốn là phân thân của Long nên dĩ nhiên Tà Tôn biết được phía sau Bạch Hổ Môn có thể có Vương Giả, tự tin vào thực lực bản thân nhưng sát thần không ngu muội đến mức cho rằng mình có thể đối chọi lại tồn tại bậc này và Ma Lang cũng vậy, Ma chủng bên trong người các nàng cũng vô phương giúp các nàng sống sót trước sức mạnh siêu cường của Vương Giả cấp.
“Mọi chuyện đều do đại nhân định đoạt!”

Xác nhận trùng suy đoán với Tà Tôn, Ma Lang đầu lĩnh quả quyết nói và lùi về phía sau, từ khi đầu nhập vào dưới trướng nam nhân kia thì nàng thật rất tin tưởng vào những gì hắn quyết định, lần này hắn đã chỉ định Tà Tôn lãnh đội thì nàng sẽ vui vẻ phục tùng bất cứ mệnh lệnh nào.

……

“Môn… Môn Chủ… bọn họ… bọn họ đều chết cả rồi…”

“Chúng ta sẽ chết sao Môn Chủ?”

Theo lệnh Thánh Chủ, Bành Tiêu Nhiễm bất đắc dĩ tổ chức một đội ngũ đơn sơ khênh hai chiếc kiệu long trọng tiến về phía bãi biển rộng lớn phía trước Khô Lâu đảo, đội hình ngoài nàng thì chỉ có mười hai đệ tử Bạch Hổ Môn vì lúc trước chịu ân huệ của nàng mà tình nguyện đi theo còn lại toàn bộ đã tìm cách tháo chạy khỏi hòn đảo tang thương này rồi…
… càng đến gần bãi biển lại càng nhìn rõ những đống thi thể còn đó mang theo sắc phục Bạch Hổ Môn và một vùng biển đẫm máu ngoài xa khiến đám đệ tử Bạch Hổ Môn lạnh run, đã quyết định theo Môn Chủ chứng tỏ chúng không sợ chết nhưng đến khi nhìn rõ hai chữ Ma Tông trên ngọn đại kỳ uy vũ và tràng cảnh tàn khốc đến cùng cực mà trong cuộc đời chúng chưa từng dám mơ đến thì không có một ai có thể ngăn cho nỗi sợ bùng phát, đến Bành Tiêu Nhiễm tuy đã chuẩn bị tâm lý cũng phải nắm chặt tay cắm sâu móng tay vào da thịt để áp chế nỗi sợ đang dâng lên.

“Yên tâm, chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết!”

An ủi lúc này là vô nghĩa, Bành Tiêu Nhiễm giương đôi mắt trong trẻo nhìn lấy từng gương mặt bên cạnh mình mà quả quyết nói khiến mười hai đệ tử Bạch Hổ Môn theo đó dâng lên một cỗ dũng khí kỳ lạ… đúng… sống cùng sống, chết cùng chết.
….

“Tại hạ Bạch Hổ Môn Môn Chủ - Bành Tiêu Nhiễm hoan nghênh các vị đã đến Khô Lâu đảo!”

Dẫn đầu đội ngũ ít ỏi tiến đến, ngay khi giáp mặt Tà Tôn cùng đám cao thủ phía sau thì Bành Tiêu Nhiễm chắp tay hành lễ nói, thái độ của nàng không sợ hãi cũng không xiểm nịnh lấy lòng khiến mọi người bất ngờ, có thể trong hoàn cảnh này tỏ thái độ như vậy chứng tỏ nữ nhân này không tầm thường.

“Ta trước nay không nhiều lời, trong kiệu chính là hai vị phu nhân mà các ngươi bắt?” Vẫn bộ mặt lạnh lùng, Tà Tôn trầm ngâm mở miệng.

“Chính là!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.