Chương trước
Chương sau


Nhận thấy ánh mắt cầu tình của đám Giao tướng, Thủy lão thở dài tiến tới khuyên bảo Đông Hải thiếu chủ, không hiểu sao từ đầu đến cuối lão luôn có cảm giác tại phía trên bầu trời xa xăm vẫn luôn có một cặp mắt lạnh lùng quan sát hết thảy mọi chuyện đang diễn ra nơi đây.

“Các ngươi….” Bị thủ hạ dồn ép khiến Đông Hải thiếu chủ biêt tình thế thật sự không ổn nhưng hắn thật không cam tâm bỏ lại mọi thứ.

“Bành Tiêu Nhiễm! Bạch Hổ Môn đã không thể giữ nhưng chúng ta vẫn có thể bảo hộ nàng cùng một it võ giả tinh anh rút về lãnh hải của Đông Hải nhất tộc, tại đó chúng ta không thiếu siêu cấp cao thủ bảo hộ nên nàng tuyệt đối an toàn. Mau thu dọn đồ đạc cùng ta rời đi!”

Bạch Hổ Môn có thể mất nhưng người đẹp và bảo vật không thể đánh rơi, Đông Hải thiếu chủ hướng về phía Bành Tiêu Nhiễm quát lớn.
“Cảm ơn nhã ý của thiếu chủ, tiếc rằng ta từ lâu đã nguyện thề cùng sống cùng chết với Bạch Hổ Môn thế nên mong ngài thứ lỗi cho!” Bành Tiêu Nhiễm cười nhạt từ chối Đông Hải thiếu chủ làm hắn sững sờ.

“Được… Được… Nếu nàng đã quyết định vậy thì ta cũng sẽ không cưỡng ép có điều hôm nay hải tộc chúng ta vì Bạch Hổ Môn đã chịu tổn thất quá nặng nề, nàng cũng nên báo đáp lại hải tộc ta bằng một thứ gì đó không phải sao?”

Nghiến răng nghiến lợi gầm gừ, Đông Hải thiếu chủ gằn giọng từng câu từng chữ làm không khí nơi đại điện trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, năm tên Giao Tướng cũng Thủy lão cũng nhìn đến hai người Bành Tiêu Nhiễm bằng ánh mắt bất thiện, đúng là Bạch Hổ Môn cũng nên giao ra bảo vật mới phải đạo.

“Thiếu chủ ngài nói rất đúng, bổn môn chủ đã sớm chuẩn bị cho hải tộc các vị hai chiếc thuyền có chứa năm phần tài nguyên của Bạch Hổ Môn ở phía sau đảo, lần này hải tộc tương trợ Bạch Hổ Môn ta Bành Tiêu Nhiễm vĩnh viễn ghi nhớ và nếu có ngày sau chắc chắn sẽ hết mình tương trợ cho Đông Hải nhất tộc!”
Đứng lên một cách trịnh trọng, Bành Tiêu Nhiễm dành cho đám người hải tộc một cái cúi đầu thật sâu như thể hiện sự tôn kính cao nhất, dù là vì mục đích nào đi nữa thì hôm nay hải tộc thật đã hy sinh rất nhiều vì Bạch Hổ Môn.

“Hahaha… năm phần tài nguyên? Bành Tiêu Nhiễm ngươi cho rằng chúng ta là lũ ăn xin hay sao? Bản Thiếu chủ cũng không cần úp úp mở mở nữa, giao ra Bạch Hổ Thánh Kính và chúng ta sẽ rời đi nếu không thì không cần đến Ma Tông mà hải tộc ta sẽ tiễn các ngươi xuống địa ngục!”

Cười lớn một hơi, Đông Hải thiếu chủ trực tiếp trở mặt lạnh giọng quát, đám thủ hạ sau lưng hắn cũng không hề che dấu sát ý tập trung lên hai người Bành Tiêu Nhiễm.

“Long Kim Hạo! Hải tộc hy sinh lớn lao ta ghi nhận nhưng thỏa thuận là thỏa thuận, các ngươi không ngăn cản được Ma Tông thế nên Bạch Hổ Thánh Kính vẫn sẽ là đồ vật của Bạch Hổ Môn, ta khuyên ngươi đừng vì lòng tham mà làm ra những hành động sai lầm!” Trực tiếp gọi tên Đông Hải thiếu chủ, Bành Tiêu Nhiễm nheo mắt đáp.
“Hừ! Chỉ là một con đàn bà cũng dám hỗn láo trước mặt ta, các ngươi còn đợi gì mà không bắt ả đến quỳ trước mặt bổn thiếu chủ?” Đã trở mặt thì không cần phải nói lý lẽ, Long Kim Hạo quát lớn và đám Giao Tướng chỉ chờ có vậy lập tức nhào tới.

“Cút!”

“Phanhhh… Phanhhh… Phanhhh…”

Đột nhiên dị biến phát sinh, từ phía sau đại điện vang lên một tiếng quát lớn kèm theo đó là uy áp cực độ khủng bố ép tới khiến năm tên Giao Tướng trợn tròn mắt nhưng chúng còn chưa kịp phản ứng thì thân thể cứ thế bị một áp lực vô hình chấn bay về phía sau.

“Rầmmm… Rầmmm… Rầmmm…”

Năm tiếng nổ lớn vang lên, vách tường đại điện Bạch Hổ Môn cứ thế bị năm Tiên Thiên cấp cao thủ đào ra năm cái lỗ sâu hình người và không rõ sống chết, máu tươi rất nhanh ứa ra thành năm dòng suối kéo dài trên bức tường to lớn.
“Ai… kẻ nào?” Run rẩy nhìn thảm kịch của đám thuộc hạ và tự thân cảm giác được cỗ khí tức khủng khϊếp kia khiến Long Kim Hạo mất luôn tự chủ mà són luôn một ít trong quần, hắn lắp bắp gào lên trong sợ hãi cùng cực.

“Là…. là... Vương Giả cấp!” Không mất bình tĩnh như Long Kim Hạo nhưng Thủy lão cùng tuyệt đối sợ hãi, lão tin chắc kẻ vừa thả ra uy áp kia có tu vi cực cao nằm ở cảnh giới chí cực tại thế gian này, Đông Hải nhất tộc cũng có tồn tại dạng này này nhưng vẫn luôn tiềm tu và tọa trấn tại đại bản doanh.

“Vương… Vương Giả cấp! Con mẹ nó Bạch Hổ Môn các ngươi có tồn tại dạng này lại trêu đùa hải tộc ta tổn hại nặng nề đến vậy? Bản thiếu chủ không phục, cho dù ta có chết tại đây hôm nay thì cha ta và Đông Hải nhất tộc cũng sẽ không để yên cho lũ chó chết Bạch Hổ Môn các ngươi!”
Xù lông lên như một con thú bộc phát bệnh dại, Long Kim Hạo gào thét điên cuồng nhưng kẻ nào có đầu óc cũng nghe được trong đó sự đe dọa không nhỏ.

“Hừ! Truyền lời của lão phu cho Long Bá…chừng nào lão phu còn sống tại thì Đông Hải đừng mơ tưởng đến Bạch Hổ Thánh Kính, hải tộc cũng không chỉ có mỗi Đông Hải nhất tộc!”

“Giờ thì hai người các ngươi có ba giây để cút khỏi tầm mắt của bản tọa!”

Bước ra từ bóng đêm là một lão già có thân hình tráng kiện, lão khoác trên mình một bộ bạch bào thập phần uy nghi cùng với một đầu bạch hổ to lớn được khắc họa sống động bên trên, gương mặt lão góc cạnh lạnh lùng và ánh mắt tuyệt đối hai chữ hung tàn không đủ để miêu tả, uy áp từ lão thì khỏi phải nói khi vô cùng vô cùng mạnh mẽ để đến nỗi từng giọt máu trong người Long Kim Họa và Thủy Lão đều muốn rút chạy ra ngoài, thân phận của lão già này cũng không quá khó đoán vì tại Bạch Hổ Môn có thể khoác trên mình trang phục quý phái bậc nhất và có được thực lực khủng bố đến vậy chỉ có một…
Phải!... Bạch Hổ Môn Thánh Chủ chính là lão già vừa hiện thân!

Sự xuất hiện của lão giả khiến Long Kim Hạo cùng Thủy lão há hốc mốc, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả hai khi cảm giác được uy áp khủng bố như một con siêu cấp quái vật bước ra từ thượng cổ đang đứng trước mặt mình, nếu Long Kim Hạo còn thiếu lịch duyệt giang hồ chỉ sợ hãi trước cỗ áp lực đáng sợ đang đè nén lên bản thân thì Thủy lão lại khϊếp sợ gấp vạn phần vì hiện tại lão có thể chắc chắn một nghìn phần trăm rằng Bạch Hổ Môn có Vương Giả cấp và còn không phải là một vị Vương Giả bình thường.

“Thiếu chủ, chúng ta tạm thời rút lui đã!”

Bảo toàn tính mạng là trên hết, Thủy lão nhanh chóng lấy lại tỉnh táo mà chụp đến Long Kim Hạo dùng lực lôi kéo hắn hướng về phía cửa ra, đến giờ phút hiện tại thì cho dù có phải đắc tội với thiếu chủ thì lão cũng không ngần ngại, tại thế giới này thì thực lực quyết định tất cả và cả hai trước mặt tồn tại Vương Giả cấp không có một chút tư cách để lên tiếng phản bác bất cứ điều gì.
“Khốn….”

Bị lôi đi một cách nhục nhã và đặc biệt trước mặt mỹ nhân nữa thì thử hỏi làm sao Long Kim Hạo chịu nổi, máu nóng rất nhanh bốc lên não khiến hắn bất chấp tất cả muốn gào lên chửi rủa thế nhưng còn chưa kịp thì đã bị Thủy lão nện một chưởng vào sau gáy làm con ngựa non háu đá bất tỉnh ngay lập tức, nhìn lấy tên thanh niên nằm trong tay mình mà Thủy lão thật sự rất muốn đập chết hắn thành bánh vụn nhưng lão không dám, cứ nghĩ đến tương lai Đông Hải nhất tộc rơi vào trong tay kẻ này lại làm lão than thở không thôi.

“Đa tạ đại nhân đã tha mạng, mọi chuyện hôm nay nhất định tiểu nhân sẽ bẩm báo lên các vị bề trên!”

Đứng trước cửa ra, Thủy lão cung kính xoay người bái tạ Bạch Hổ Thánh Chủ trước khi mở miệng cảm tạ để rồi thân ảnh lão cùng Long Kim Hạo dần dần tan biến như một làn khói nhẹ.
“Hừ!”

Chỉ hừ lạnh một cái, Bạch Hổ Thánh Chủ đến nhìn cũng không nhìn hai người Thủy lão mà lại nheo mắt nhìn về phía biển rộng, nơi đoàn thuyền có treo cờ Ma Tông đã tiếp cận đến Khô Lâu đảo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.