Long cười nhạt mở miệng, hắn vốn đã đến từ sớm nhưng vẫn một mực quan sá biểu hiện của đám thủ hạ, Dương Kiên một người có thể coi là mất tất cả vì hắn lại có thể liều chết bảo hộ đám người phía sau mà không đầu hàng hay Đoàn Dự hiên ngang bất khuất thật khó có được và chính vì thế Long mới xuất hiện cho bọn chúng thêm một sự lựa chọn. “Ngài… ngài sẽ diệt Trung Hoa sao?” Thừa Lâm run rẩy lên tiếng và toàn bộ võ giả cũng đồng dạng như nàng nhìn chăm chăm đến ma đầu đáng sợ trước mặt mình đợi chờ câu trả lời. “Nếu toàn bộ Trung Hoa chống lại ta thì đừng nói một mà mười cái Trung Hoa ta cũng sẽ không ngần ngại đồ diệt tất cả… đương nhiên mục đích của ta không phải là biến mảnh đất này thành địa ngục chốn trần gian nhưng để có thể đạt được mục đích thì ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào…” “... hiện tại, ở chỗ này nếu các ngươi từ chối phụng sự cho một kẻ ngoại tộc thì chắc chắn sẽ nhận được cái chết nhanh đến mức các ngươi không phải chịu bất cứ một đau đớn nào… con đường thứ hai, khi các ngươi chọn trung thành với ta thì không chỉ sinh tử của các ngươi mà của người thân và tông môn của các ngươi đều phụ thuộc vào hành động mà các ngươi làm ra, thủ đoạn của ta hẳn các ngươi cũng hiểu rõ..” Uy áp bạo phát như quân vương nổi giận, Long băng lãnh nói làm hết thảy run rẩy đến sâu tận linh hồn… tuyệt thế quân vương dẫm đạp lấy thiên địa và hung ác ma thần ngồi trên vạn núi khô lâu là hai hình ảnh cứ thế xuất hiện trong đầu hết thảy võ giả khi nhìn đến khung cảnh kinh diễm trên không trung. “Đoàn gia thề tận trung với chủ nhân, sống làm thuộc hạ của ngài, chết cũng là ma nô của ngài!” Đoàn Dự kiên quyết quỳ xuống dập đầu nói, đám võ giả Đoàn gia cũng không một chút chần chừ theo công tử hành lễ quy thuận chủ nhân, tất cả những gì Đoàn gia đang có và sẽ có đều phụ thuộc vào thanh niên trước mặt. “Đào Hoa Đảo… nguyện tận trung với chủ nhân!” Thừa Lâm cùng võ giả Đào Hỏa Đảo mất nửa khắc suy nghĩ và cũng đồng dạng quỳ gối thần phục. “Võ Đang… cũng nguyện sống chết với chủ nhân!” Võ Đang vốn là môn phái có lịch sử lâu đời nên võ giả rất đề cao hai chữ dân tộc và việc thần phục một kẻ ngoại tộc như thanh niên trước mặt là một sự sỉ nhục khó có thể chấp nhận được, Trương Tam Phong cùng đám Võ Đang cao thủ mất năm hơi thở để cắn răng quỳ gối quy thuận nhưng trong đầu lại đang là muôn vàn suy tính khác nhau. “Tốt lắm nhưng tận trung hai chữ này không thể chứng minh qua lời nói… Ma Soái!” Thu hết biểu hiện của ba phương võ giả vào trong mắt, Long chỉ đơn giản nở một nụ cười tà dị rồi mở miệng một cách bâng quơ trên cao. “Có lão nô!” Bước ra từ hư không là một hắc y nhân đầy thần bí chỉ để lộ ra đôi mắt già nua, Nhất Thanh lão bà hiện tại đã là có một thân phận khác là Ma Soái dưới trướng Long, mụ hiện tại dĩ nhiên là tuyệt đối trung thành với chủ nhân của mình. “Thập tam cấp cao thủ và còn mạnh hơn thế!” “Chủ nhân từ đâu có được thủ hạ khủng bố đến vậy?” “...” Đoàn gia ba nhà võ giả khϊếp sợ trước uy áp kinh thiên đến từ hắc y nhân trên cao, từ khi nào thập tam cấp cao thủ lại nhiều như rau cải ngoài đường thế này và Ma Tôn rốt cuộc còn có bao nhiêu thủ hạ như vậy? Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu từng tên võ giả, Võ Đang phái đám người sau lưng Trương Tam Phong thân hình đã có chút run rẩy. “Món quà mà ta dặn ngươi chuẩn bị đã xong chưa?” Tùy ý thả người trên ghế rồng, Long lười biếng hỏi. “Lão nô từ sớm đã bắt đến!” Ma Soái cung kính nói. “Phân xuống cho chúng!” Long gật gù hài lòng. “Vâng!” Ma Soái chắp tay tuân mệnh sau đó lại từ trong hư không liên tục chụp đến ba túi lớn đẫm máu ném tới trước mặt Đoàn Dự cùng đám võ giả trong sự hãi nhiên của bọn chúng. “Các ngươi có thể không biết đến Đông Phương gia tộc và Chí Tôn Các nhưng một khi đã là thủ hạ của chủ nhân không thể tiếp tục u mê vô tri, Thập Lục Tháp - thế lực mà các ngươi luôn lầm tưởng là mạnh nhất và chưởng khống giang hồ Trung Hoa đáng thương thay cũng chỉ là rác rưởi trong mắt hai cỗ thế lực đỉnh tiêm này, tại mảnh thiên địa này thì Đông Phương gia chính là trời và Chí Tôn Các võ giả chính là thiên binh thiên tướng, ba kẻ đang nằm trên mặt đất chính là ba ấu tử của Đông Phương gia tộc tại thế tục!” Giọng nói băng lãnh của Ma Soái truyền đến tai từng tên võ giả khiến chúng run lên nhìn chăm chăm đến ba túi lớn trên mặt đất, Đoàn gia hay Đào Hoa Đảo võ giả có thể chưa từng tiếp xúc đến tầng thứ này nhưng Võ Đang lại khác vì lịch sử lâu đời nên tiếp xúc được một chút bí mật ở trên cao, Trương Tam Phong cùng đám lão giả gương mặt trắng bệch vì sợ hãi, chúng thừa hiểu một chuyện động đến người có hai chữ Đông Phương trong tên họ chính là diệt tộc và diệt môn không thể nghi ngờ. Bàn một chút về việc duy trì nói giống của Đông Phương gia tộc thì khá đặc biệt, người nhà Đông Phương trong việc tìm kiếm thế hệ kế cận thì ngoài dòng dõi chính thống cao quý có cho mình cách thức riêng biệt còn lại những chi thứ khác sẽ ẩn danh tiến vào giang hồ bắt đầu gieo mầm nòi giống của bản thân... những đứa trẻ là kết quả của những cuộc tình chớp nhoáng khi lớn lên thì sẽ có võ giả Đông Phương đến kiểm tra, nếu tư chất cao thì đứa bé này sẽ được công nhận là Đông Phương gia ấu tử và được cung cấp tài nguyên bồi dưỡng cho đến khi trưởng thành, một cuộc khảo nghiệm cuối cùng sẽ diễn ra nhằm xác định kẻ nào có được tư cách bước chân vào nhà Đông Phương hay không... … có kẻ thành công ắt có người thất bại, những đứa trẻ tư chất không đủ sẽ bị Đông Phương gia vứt bỏ và phải tự sinh tự diệt tại thế tục, những tên ấu tử sau khi khảo nghiệm thất bại thì có kết cục tốt hơn vì được tuyển vào Chí Tôn Các làm đệ tử thông thường, việc tuyển chọn thế hệ kế cận này giúp Đông Phương gia tộc không phải lãng phí quá nhiều tài nguyên và giúp cho Đông Phương gia các đời võ giả đều tuyệt đối xuất sắc. “Gϊếŧ người Đông Phương đồng nghĩa với việc các ngươi đã không thể quay trở lại cho dù có phản bội bản tọa, một gia tộc đề cao mặt mũi như Đông Phương gia tộc sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã sát hại con cháu mình và đặc biệt là ấu tử dù cho bất cứ lý do nào đi nữa!” Khóe miệng nhếch lên một đường cong tà dị, Long mở miệng nói khiến hết thảy võ giả bên dưới chết lặng, tàn độc… quá tàn độc rồi. “Đoàn gia tận trung với chủ nhân tuyệt không hối hận!” Không một chút chần chờ, Đoàn Dự cùng đám Đoàn gia võ giả sắc mặt đổi biến đổi thành hết sức dữ tợn, ngay tức thì hơn hai trăm mũi thương lưỡi kiếm dày xé túi lớn thành một đồng bấy nhầy, kẻ nằm bên trong chết không thể chết hơn. “Đào Hoa Đảo chúng ta cũng vậy!” Thừa Lâm cùng Đào Hoa Đảo võ giả cắn răng tiến đến đánh bạo túi thứ hai, Đông Phương gia lại mất thêm một tên ấu tử. “Võ Đang ta…” Ra tay là chết mà không ra tay cũng phải chết mà còn chẳng phải là một cái chết đơn giản khi liên lụy đến toàn bộ gia môn cùng tông phái, đám người Võ Đang chần chừ không dám hạ thủ, toàn bộ đều nhìn đến Trương Tam Phong đợi lão làm ra quyết định cuối cùng. “Hắc hắc… xem ra thủ hạ của của nhân cũng có nhiều kẻ hiểu biết không ít, lại có thể hiểu rõ Đông Phương gia tộc khủng bố đến nhường nào!” Ma Soái nhìn lấy thái độ của đám võ giả Võ Đang mà cười lớn nói. “Võ Đang… Diệt!” Không một chút thủ hạ lưu tình, Long thả ra một chữ khiến Trương Tam Phong toàn bộ lông tóc dựng đứng, lão thôi động toàn bộ lực lượng trong cơ thể để có thể vung cây kiếm trong tay đến cái túi còn lại trước mặt bằng một tốc độ nhanh nhất có thể… nhưng… đã muộn. “Oànhhh… Oànhhh… Oànhhh…” Hơn hai trăm tiếng nổ ngay tức thì vang lên, Võ Đang toàn bộ võ giả cho dù tu vi cỡ nào, địa vị cao bao nhiêu cũng đồng dạng bị chấn nát thành phấn vụn chỉ trong một sát na, có lẽ cảm giác đau đớn cũng là thứ xa xỉ mà chúng không thể kịp đón nhận trước khi hồn lìa khỏi xác, hiện tại có thể ở trước mặt Long kêu gào thì sợ rằng cũng phải là thập tam cấp cao thủ. “Giờ ta đã hiểu, cái cảm giác này thật dễ làm cho người ta say mê!” Sinh tử của trăm người, vạn người chỉ ở một ý niệm mang tới cho Long một loại cảm giác thật sướng khoái bá đạo, hắn đã từng đồ diệt đến hơn vạn người nhưng lúc đó hắn là một tên Ma Tôn có tên là Ngụy Siêu và cho dù có gϊếŧ thêm bao nhiêu võ giả, bao nhiêu tên siêu cấp cao thủ đi nữa thì hắn cũng chỉ là đang ẩn nấp sau một lớp vỏ bọc… bây giờ, tại phiến thiên địa này, hắn là Long, là chính bản thân hắn và cũng là kẻ nắm giữ mạng sống của những tên võ giả mà ở ngoài kia có thể hô sóng gọi gió ở bất cứ đâu, biết đến cảm giác này và đã từng vì nó mà nổi giận với những đối thủ của mình thế nhưng đến hiện tại thì Long mới cảm nhận được chân chính sự mê hoặc của nó đáng sợ đến đâu. ... “Chủ nhân… Đoàn gia nhất định sẽ đảm bảo Võ Đang thật sự sạch sẽ!” Hờ hững trước cái chết của đám người Trương Tam Phong, Đoàn Dự tiến đến cung kính nói. “Đủ rồi… thả cho bọn chúng một con đường sống, chỉ là từ nay cắt đứt cung cấp tài nguyên cùng hỗ trợ để bọn chúng tự sinh tự diệt đi thôi!” Thả mình trên ghế rồng, Long mở miệng nói khiến Đoàn Dự cùng đám người phía sau trợn tròn mắt và đến Ma Soái cũng sững sờ… hắn chẳng phải là một tên máu lạnh sao? “Bỏ phật nhập ma, độ ma ngộ phật… là ma hay là phật cũng chỉ tại một chữ ‘tâm’ mà thôi!” Ngẩng đầu nhìn lấy bầu trời trong xanh không một gợn mây, Long cười nhạt nói mặc cho đám thủ hạ kẻ hiểu kẻ không… cho dù nắm trong tay bao nhiêu sức mạnh cùng quyền lực thì hắn cũng chính là Long và bản tâm của hắn sẽ không bao giờ thay đổi. …………. …
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]