Chương trước
Chương sau


“ROẸTTT… ROẸTTT…”

Không gian liên tục vang lên những tiếng nứt vỡ như thể một loại cấm chế nào đó bị phá vỡ, Long cùng Nhất Thanh lão bà cũng không cần đợi lâu để có thể nhìn thấy một cái ẩn nhỏ đi ra từ hư vô mờ mịt mang theo một cỗ khí tức hết sức diệu kỳ.

Lục quang chói lọi, ấn nhỏ xuất hiện lơ lửng giữa không trung chiếu sáng cả mật phủ như một tòa mặt trời nho nhỏ giữa thế gian, Long hiện tại có thể nhìn thấy rõ hình dạng của thần ấn với hai đầu thần long hung mãnh cuộn lấy nhau tạo thành một hình tròn vành vạnh, từng đầu rồng được chạm trổ vô cùng tinh mỹ đến mức sống động như thật và cỗ lực lượng hùng hậu chứa đựng trong chúng khiến từng tế bào trong người Long phải run lên vì hưng phấn.

“Thì ra là vậy, đây mới chính là Không Đồng Ấn!”
Suy tư một hồi, Long nhanh chóng tìm ra lời giải đáp cho kiện bảo vật trước mặt mình, Thanh Long Thần Liên chính là Không Đồng Ấn nhưng Không Đồng Ấn không phải là Thanh Long Thần Liên, cách hiệu quả nhất để bảo vệ kỳ bảo chính là đánh lừa những kẻ trộm cướp bằng một món đồ giả và liệu có kẻ nào lại đi phá hủy chí bảo quan trọng như hắn đâu chứ?

Hít sâu một hơi, Long tiếp tục suy đoán nếu hắn không tu luyện ngay tại mật phủ này mà đưa đóa sen kia rời khỏi Thanh Liên Cung thì toàn bộ Thanh Liên Chi Chủng sẽ tan biến ngay tức khắc và Không Đồng Ấn sẽ tiếp tục tạo ra một đóa Thanh Long Thần Liên khác thế chỗ cái mất đi…

… Dường như Thanh Long Thần Liên bạo tạc ngay tại mật phủ này đã xúc động đến cấm chế do các bậc vương giả tạo ra và khiến Không Đồng Ấn theo đó lộ diện, nữ thần may mắn phải chăng đã bị sự cường hãn trên giường của Long thu phục?
“Nó… nó thật sự tồn tại…” Cũng bị sự xuất hiện của Không Đồng Ấn làm cho thất kinh, Nhất Thanh lão bà che miệng thốt lên.

“Ngươi cũng biết về Không Đồng Ấn?” Long sững sờ trước sự hiểu biết của thuộc hạ, con mẹ nó Đại trưởng lão vậy mà lừa dối hắn rằng đây là chuyện cơ mật sao?

“Thuộc hạ không biết về Không Đồng Ấn theo lời ngài nhưng lại biết về Song Long Ấn trong một cái truyền thuyết lưu truyền tại Thanh Liên Cung từ thuở xa xưa, theo truyền thuyết kia thì Tổ Sư trước kia là một nữ đệ tử bình thường, nàng yêu một nam nhân khác là sư huynh của mình và cả hai đã kết thành đạo lữ, sau này cặp tình nhân tình cờ tìm thấy một cái ấn nhỏ trong một lăng mộ cổ xưa và nhờ có nó mà thực lực bạo tăng…”

... tiếc thay nam nhân kia sau khi có được danh tiếng lại nảy sinh thói chim chuột làm người vợ đau khổ tột cùng, nàng phẫn hận diệt sát chồng cùng những con đàn bà lăng loàn khác để rồi thoát ly môn phái và cuối cùng thành lập nên một môn phái chỉ có nữ nhân…”
“... truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, chủ nhân cũng hiểu ở một nơi đặc thù toàn là nữ nhân như là Thanh Liên Cung thì sẽ có rất nhiều câu chuyện bị thêu dệt nên và đa phần mọi người đều không mấy tin tưởng lắm… thế nhưng… lão nô tin rằng thần ấn trước mặt tám chín phần mười chính là Song Long Ấn trong truyền thuyết!”

Nhất Thanh lão bà vui vẻ nói, rốt cuộc một truyền thuyết cũng được chứng thực trong mắt mụ.

“Không Đồng Ấn hay Song Long Ấn cũng chỉ là cái tên, Tổ Sư của Thanh Liên Cung là một người đàn bà thông minh và cũng chính nhờ sự thông minh đó mà Thanh Liên Cung mới có thể tồn tại cho đến hiện tại!” Nhìn chăm chăm vào Không Đồng Ấn, Long gật gù nói.

“Ý chủ nhân là?” Nhất Thanh lão bà đầu óc mụ mị dò hỏi.

“Chính là Thanh Liên Thiên Quyết, Tổ Sư của các ngươi đã khôn khéo tách ra một phần của bộ tâm pháp kia và gây dựng lên một môn phái chỉ toàn là nữ nhân, thử nghĩ xem nếu Không Đồng Ấn toàn bộ bí mật bại lộ thì Thanh Liên Cung các ngươi có tồn tại được quá một đêm hay không?!”
Chỉ vào Không Đồng Ấn hay đúng hơn là những dòng chữ chi chít được chạm khắc công phu trên thần ấn, Long mở miệng đáp lại thuộc hạ.

“Đây là?”

Cẩn thận dò xét thần ấn huyền diệu, Nhất Thanh lão bà khϊếp hãi vì phát hiện ra Thanh Long Thiên Quyết gần như toàn bộ áo nghĩa vậy mà được khắc họa trên Không Đồng Ấn thế nhưng nó dường như chỉ là một bộ phận trong một bộ tâm pháp nào đó, và rồi cuối cùng bốn chữ Thanh Long Thiên Quyết được chạm trổ chìm nổi tại một trong hai đầu rồng đã giải thích cho mọi nghi ngờ của mụ.

“Thanh Long Thiên Quyết, Dịch Cân Kinh, Cửu Tử Tà Long Tâm Pháp và Luân Hồi Bảo Giám… bốn đại thần công có lẽ đã đủ để chúng ta có một cuộc gặp mặt không xa phải không Độc Cô Cầu Bại?”

Âm trầm tự nhủ, Long nhìn đến Không Đồng Ấn với muôn vàn khát khao có được thực lực đủ để tìm đến kẻ thù.
………

……

...

Trung Hoa một hẻm núi xa xăm…

“Khốn kiếp Đông Phương Cừu, bổn cung thề nếu hôm nay không chết thì sẽ có một ngày tự tay ta đồ diệt Chí Tôn Các cùng Đông Phương gia tộc không còn một mống!”

Tiếng gào thét của Trương Hình Dư vang vọng hư không, hiện tại Thanh Liên Cung cung chủ đã không còn dáng vẻ cao cao tự tại của một thượng vị giả nữa mà xơ xác tiêu điều như một kẻ ăn mày, cẩm phục quý phái của nàng đã rách nát không ít chỗ để lộ từng mảng da thịt trắng hồng thế nhưng vị Vương Giả lại không một chút để tâm đến vì trước mặt nàng hiện tại là lít nha lít nhít những bóng đen đằng đằng sát khí.

“Tiếp tục kêu gào đi con đàn bà thối tha, bao năm qua cái ổ đĩ điếm Thanh Liên Cung có thể tồn tại được chính là nhờ Đông Phương gia tộc che chở thế nhưng các ngươi vẫn luôn tự cho mình là thanh cao sao? Hắc hắc... thời điểm Chiến Trường Thượng Cổ mở ra đã cận kề, chúng ta những kẻ làm chủ mảnh thiên địa này sẽ vứt bỏ tất cả những đống rác không cần thiết nhằm rảnh tay mưu đồ mục tiêu lớn hơn, Thanh Liên Cung sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn!”
Vứt bỏ cái đầu máu của Thanh Liên Cung nhị trưởng lão xuống mặt đất, Đông Phương Cừu cười gằn nói.

“Đông Phương Vô Địch, ta muốn gặp tên nam nhân đê hèn ấy!”

Giận dữ tột cùng khiến Trương Hình Dư điên cuồng gào thét, Thanh Liên Cung cao tầng mười một cao thủ đến đây thì hiện tại có thể đứng trên mặt đất chỉ còn lại hai người.

“Đến giờ ngươi vẫn không chịu hiểu sao con điếm thối tha, Các Chủ hắn đã vứt bỏ món đồ chơi của mình rồi!” Đông Phương Cừu mở miệng đầy khinh bỉ.

“Cung chủ, có thể điều động một lực lượng hùng hậu đến vậy thì tại Trung Hoa chỉ có một kẻ có thể làm được mà thôi!”

Hoa bà bà truyền âm nhập mật cho Trương Hình Dư hòng cảnh tỉnh nàng, thời điểm này phải thật sáng suốt mới có thể nắm bắt được cơ hội trốn thoát.
“Bà bà, ta không can tâm… thật không can tâm…”

Thân hình run rẩy vì kích động mạnh, Trương Hình Dư khẽ đáp lại vị Vương Giả cả một đời đã sống và cống hiến cho Thanh Liên Cung.

“Hiện tại không phải thời điểm để ngươi mềm yếu, chỉ có tồn tại mới có thể trả thù và ngươi phải sống, sống vì Thanh Liên Cung và vì tất cả những gì chúng ta phải gánh chịu hôm nay!”

Mặc kệ máu tươi chảy dài bên khóe miệng, Hoa bà bà tiến đến vỗ về Trương Hình Dư an ủi và cũng gần như là nói lời tạm biệt vì toàn bộ nội tạng của bà đã bị phá nát, sự sống chỉ còn đếm bằng giây với vị siêu cấp cao thủ, cho dù đạp bước lên Vương Giả và cũng gần như là một trong những tồn tại đỉnh cấp tại thế giới này thì cái chết của bà cũng chỉ là trở về với cát bụi như một cái cây, ngọn cỏ mà thôi.
“Bà bà, ta cũng đã sức cùng lực kiệt!”

Ôm lấy thân hình khô gầy của Hoa bà bà, Trương Hình Dư khuôn mặt đẫm lệ thều thào nói, nàng đã quá mệt mỏi với những gì mình phải gồng gánh trong suốt những năm tháng qua, quyền lực có thể làm cho con người ta say đắm và thèm muốn nhưng trách nhiệm đi kèm lại khiến con người ta mệt mỏi muốn tan biến.

“Không… ngươi vẫn còn đó một cơ hội… nhớ lấy, báo thù cho chúng ta, báo thù cho Thanh Liên Cung!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.