Một canh giờ sau khi trận chiến giữa Long và ba đại Cường Giả thập tam cấp diễn ra, Long hiện tại chỉ còn cách kỳ bảo tầm trăm bước chân và đang đứng trên một sân nhỏ được lát đá hoa cương hết sức tỉ mỉ, trước mặt hắn là một tấm bia bằng đá rất đỗi cổ xưa với chằng chịt những chữ tượng hình hết sức khó hiểu và dường như đang miêu tả cách thức thôi động luồng chân khí bên trong cơ thể con người...
... theo lời Liên nhi cùng Lý Lan Địch giải thích thì sân nhỏ này chính là nơi để các thế hệ đệ tử Thanh Liên Cung đến tiềm tu nhằm hấp thu lấy Thanh Liên Chi Chủng từ Thanh Long Thần Liên phát ra cũng như thử vận may với áo nghĩa Thanh Long Biến được khắc họa trên chính bia đá kia, nhìn đến tòa bia đá sừng sững mà Long đổ môi hột và đầy thán phục ngộ tính của Lý Lan Địch vì nàng thế mà từ những ký tự nhạt nhòa kia lại có thể ngộ ra được Thanh Long Biến. “Chủ nhân!”
Quỳ trước mặt hắn hết sức cung kính lúc này là một thân hình khô gầy có chút thê thảm và cũng là mụ già duy nhất còn sống, Nhất Thanh lão bà sau khi giao ra tâm thần để một đoàn ma khí bản nguyên của Long xâm nhập vào não hải thì đã triệt để từ bỏ mọi ý niệm phản kháng trong đầu.
“Ba người các ngươi đã canh gác nơi này mấy trăm năm thì chắc hẳn hiểu rõ nơi này hơn bất cứ kẻ nào, nói ta nghe vì sao trong một thời gian dài đằng đẵng như vậy các ngươi lại không mưu đồ đến kỳ bảo đang ở ngay trước mặt?”
Chỉ còn cách Thanh Long Thiên Liên tầm một trăm bước chân, Long có thể nhìn thấy rõ mồn một đóa sen thần kỳ lập lòe thanh sắc chiếu rọi một phiến không gian ngay trong tầm mắt mình thế nhưng bằng định lực hết sức kiên định sau nhiều phen vật lộn giữa sự sống và cái chết, ma đầu cưỡng ép tham niệm để rồi quyết định không tiến lên mà đợi Nhất Thanh lão bà tỉnh lại hòng tra hỏi. “Chủ nhân liệu sự như thần, quả thật ba mụ già chúng ta không ít lần mưu tính đoạt lấy kỳ bảo nhưng những kẻ khốn kiếp giam giữ chúng ta tại nơi đây hiển nhiên cũng biết đến điều đó, để có thể tự tin đến vậy thì ắt hẳn cao tầng môn phái đã có những sự đảm bảo an toàn cho Thanh Long Thiên Liên và một trong số đó chính là… Thanh Long Sát Trận!”
Nhất Thanh lão bà giương đôi mắt khao khát nhưng lại tràn đầy bất lực nhìn lấy đóa sen quỷ dị trước mặt mình thở dài sau đó đưa tay chỉ lấy bốn góc của đài sen mà mở miệng, cái cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể sờ đến kỳ bảo trân quý thật không dễ chịu chút nào.
“Bốn thanh cổ kiếm kia chính là Thanh Long Sát Trận? Nói rõ một chút đi!”
Ngay từ khi khi đặt chân đến đây thì Long đã để ý đến bốn thanh kiếm cổ xưa lẳng lặng cắm sâu nơi đáy hồ án ngữ lấy bốn gốc đài sen rồi, hắn không tin đó là vật trang trí vì cái khí tức như có như không của chúng mang tới cho hắn cảm giác cực độ nguy hiểm, lời nói của Nhất Thanh lão bà càng khiến Long tin chắc vào suy đoán của bản thân, hắn trầm giọng hối thúc. “Đúng là vậy, Thanh Long Sát Trận chính là dựa vào bốn thanh thần kiếm hết sức quỷ dị kia mà thành, có kẻ đồn đoán mỗi thanh thần kiếm này trước kia đều là vũ khí tùy thân của các bậc Vương Giả nên uy lực hết sức đáng sợ, năm trăm năm qua lão nô đã tận mắt chứng kiến không dưới năm mươi cái đầu của cao thủ thập tam cấp bị chém xuống vì dám xông vào sát trận này, bản thân ba người chúng ta mỗi lần thử xâm nhập cũng chỉ dám bước vào một bàn chân và kết cục là suýt nữa trở thành một mụ già què quặt.” Nhất Thanh lão bà run run đáp.
Thanh Liên Cung đa phần võ giả rất trung tâm với môn phái nhưng cũng không thiếu những kẻ nảy sinh tà niệm mà đặc biệt là những tuyệt đỉnh cao thủ mong muốn chiếm lấy Thanh Long Thần Liên nhằm có thể một bước lên trời vậy nên chuyện lẻn vào mật phủ này cũng không quá hiếm lạ. “Nói như vậy thì chỉ có đặt chân lên Vương Giả mới có thể đột phá sát trận này?” Lý Lan Địch tò mò hỏi.
“Không hẳn là vậy, ba trăm năm trước lão nô đã chứng kiến được một võ giả bình thường vượt qua được sát trận khủng bố này, cũng chính vì kẻ này mà ta đi đến một kết luận chính là chìa khóa để vượt qua sát trận này tám chín phần mười chính là Thanh Long Biến!”
Lắc đầu đáp lại Lý Lan Địch, Nhất Thanh lão bà làm ba người Long trợn tròn mắt, Liên nhi nhìn đến Lý Lan Địch với ánh mắt hâm mộ vô cùng, trời xanh thật là bất công mà.
“Từ đâu các ngươi suy đoán được điều đó?”
Cũng tham ngộ được Thanh Long Biến nhờ nắm giữ được tâm trí của Lý Lan Địch nhưng Long khác với nàng ở chỗ thứ để kích phát bí pháp này là thanh liên chi khí lại không phải chân khí bản nguyên của hắn, nói cách khác thì Long chỉ có thể thôi động Thanh Long Biến như một kẻ học lỏm và không thể đánh đồng với những đệ tử Thanh Liên Cung thuần nhất một thân thanh liên chi khí khi cả một đời tu luyện Thanh Liên Thiên Quyết được… ... màn sáng quỷ dị ngoài kia chính là minh chứng cho việc cạm bẫy tại nơi đây có thể phát giác được những kẻ giả mạo như Long và hắn sẽ không liều lĩnh một lần nữa nếu không thật sự chắc chắn.
“Mang tiếng là canh giữ mật phủ nhưng thực chất nhiệm vụ của ba người chúng ta là quét dọn nơi này là chính bởi vì trước giờ những võ giả có ý đồ với kỳ bảo đều là tuyệt đỉnh cao thủ có tu vi gần tiếp cận đến Vương Giả thế nên năm trăm năm qua chuyện lão nô làm và chỉ có thể làm chính là quan sát, suốt năm trăm năm chỉ có hai người vượt qua được sát trận trong đó một kẻ chính là Trương Hình Dư con đàn bà ghê tởm kia và kẻ còn lại là một người mà đa phần Thanh Liên Cung đã lãng quên… danh tự của ả là Vương Tổ Hiền!” Nhất Thanh lão bà cẩn trọng nói. “Ác phụ Vương Tổ Hiền? Bà ta lại có thể tiến vào Thanh Liên Mật Phủ?”
Lý Lan Địch ngơ ngác trước cái danh tự xa lạ từ miệng Nhất Thanh lão bà nhưng Liên nhi lại trái ngược hoàn toàn, cô gái nhỏ hoảng hốt la lên như không thể tin nổi vào tai mình.
“Thật không ngờ đệ tử đời này lại có kẻ biết đến ả, không biết cô nương là hậu bối của vị cao tầng nào?”
Nữ nhân của chủ nhân cũng là chủ nhân nên Nhất Thanh lão bà tuy rằng rất ngạc nhiên nhưng cũng phải cung cung kính kính dò hỏi.
“Ngươi thật phiền phức, ta hỏi có thật đúng là Ác Phụ Vương Tổ Hiền đã tiến vào nơi này hay không?”
Liên nhi nhíu mày nói với ngữ khí bất thiện khiến Nhất Thanh lão bà sợ hãi đến run rẩy, ánh mắt mụ ngay tức thì liếc nhìn đến ma đầu bên cạnh sợ hắn sẽ vì lấy lòng người đẹp mà xuống tay với mình. “Là ta nhiều lời mong cô nương tha lỗi, ả đàn bà mà lão nô đề cập đến chính là mụ ta!” Nhận thấy sắc mặt Long bất biến, Nhất Thanh lão bà gật gù đáp lời Liên nhi.
“Theo ta được biết thì ba trăm năm trước Vương Tổ Hiền vì bất mãn với môn phái đã ám hại sư phụ mình là Nhị trưởng lão cùng bảy vị sư tỷ khiến cao tầng hết sức tức giận, mụ đã bị chính cung chủ đích thân xử lý vậy nên sao có thể tiến vào được mật phủ này?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]