“Nhất Thanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hắn lại biến mạnh như vậy?” Không một chút lo lắng vì đồng bọn bị chụp đến, Nhị Thanh lão bà khó hiểu quay sang lão bà đứng đầu mở miệng hỏi. “Là bí kỹ Thanh Long Biến của chúng ta, thật nực cười khi sau một nghìn năm chờ đợi thì rốt cuộc kẻ lĩnh hội được bí kỹ lại là một nam nhân xa lạ!” Nhất Thanh Lão Bà nặng nề đáp. “Hắc hắc… nếu hắn thật lĩnh hội được Thanh Long Biến thì ta nhất định phải tóm lấy hắn tra khảo áo nghĩa của bí kỹ, luyện được Thanh Long Biến thì chúng ta cũng không phải suốt ngày ngây ngốc tại cái nơi khốn kiếp này nữa!” Mơ đến cảnh tượng nào đó, Nhị Thanh lão bà vui sướng cười lớn. .. “Ta biết rồi, thật không ngờ câu chuyện về ba nữ đệ tử thiên tài vì tự ý tu luyện võ công tà ác và ra tay gϊếŧ chết đồng môn nên bị giam cầm trong mật địa trọn đời trọn kiếp phải canh gác nơi đây là có thật…” Sợ hãi quan chiến ở đằng xa, Liên nhi hốt hoảng thốt lên làm Lý Lan Địch há hốc mồm trước câu chuyện xa xưa. ... “Khặc khặc… đúng thế… năm trăm trước chúng ta đã sai lầm một lần và hiện tại chính là cơ hội lớn để đòi về tất cả, chỉ cần luyện được Thanh Long Biến thì Trương Hình Dư con đàn bà kia không muốn cũng phải thả chúng ta ra!” Liên nhi nói rất nhỏ nhưng Nhị Thanh lão bà vẫn nghe rõ mồn một, mụ mở miệng với chất giọng khàn khàn đầy ghê rợn. “Khônggg… Khônggg… Rặccc!” “ Muốn Thanh Long Biến? Hai lão bà các ngươi tự tin có thể làm ta giao ra môn bí kỹ này sao?” Đột nhiên bị đẩy ra khỏi cuộc chơi làm Long tức giận, hắn vận lực vặn nát cái cổ của Tam Thanh lão bà dưới tám con mắt của bốn nữ nhân hai bên khiến hết thảy chấn kinh, nhìn vào đôi mắt trợn trừng cùng ánh mắt in sâu bốn chữ ‘không thể tin nổi’ của mụ mà hai lão bà còn lại không kìm được rùng mình một cái. “Lạnh lùng, tàn nhẫn và bá đạo, thật đáng buồn là đến hiện tại ta mới có thể gặp được một nam nhân như vậy… quá muộn… quá muộn rồi…” Bất ngờ trước cái chết của đồng bạn nhưng không có một chút thương xót nào, Nhị Thanh lão bà lắc đầu tiếc nuối nói. “Có thể bóp chết được Tam Thanh chứng tỏ hắn đáng được coi trọng, cùng lúc ra tay đi!” Nhất Thanh lão bà trầm giọng nói. “Như ngươi mong muốn!” Nhị Thanh lão bà gật đầu đáp ứng. “KHÔNG CẦN! BẢN TỌA TỰ ĐẾN TÌM CÁC NGƯƠI!” “Thanh Long Biến!” “Vô Ảnh Cước - Tứ Mã Nhất Xạ!” “Vù… Vù… PHANHH… PHANHHH…” Cắn nuốt lực lượng giúp Long hồi phục đến tám thành và hắn không một chút do dự lựa chọn chủ động ra đòn sau khi chấn cái xác khô của vị Tiên Thiên tứ cấp thành phấn vụn, luân hồi tam kiếp lực cuồn cuộn bạo khởi chấn động không gian để rồi sau đó một thân ảnh vẽ ra một đường sáng thẳng tới chỗ hai lão bà... hai mắt hừng hực sát ý, động thủ là sử dụng đến tột đỉnh sát chiêu và chân Long theo đó tung liền bốn cước nhắm thẳng vào hai cái đầu lâu bên dưới ngay khi tiếp cận. “Hạo Kiếp Ma Quyền - Sát Kiếp Vô Cực Quyền!” “OÀNHHH… OÀNHHH…” Phản ứng rất nhanh, Nhất Thanh lão bà không dám khinh thị mà thôi động mười thành công lực đẩy ra hai quyền đón đỡ cái cẳng chân nặng tựa trăm vạn cân của đối phương, không gian cứ thế vỡ vụn trước quyền kình cùng với thanh liên chi khí đệ bát tầng liên bạo liệt mà ra. “Hạo Kiếp Ma Trảo - Vạn Ma Sâm La!” “ROẸTTT… ROẸTTT…” Không lựa chọn đối chiến mà lùi về sau một bước để Nhất Thanh đón đỡ đối phương, Nhị Thanh lão bà thân ảnh na di đến ngay sau lưng Long tung ra hai đường trảo hung hiểm vào bộ vị yếu hại của hắn nhằm ép hắn vào tình thế nguy hiểm. “RẦMMM!!!” “Càn Khôn Na di!” Va chạm quá mức đáng sợ tạo ra tiếng động như diệt thế kinh lôi nổ tung, dù phía sau hung hiểm lạ thường nhưng Long vẫn hung tàn đạp bay Nhất Thanh lão bà để rồi khi mười đầu móng vuốt của Nhị Thanh tiếp cận đến làn da hắn cũng là lúc Càn Khôn Na Di được gọi ra. “Xoẹttt… Xoẹttt…” Móng vuốt sắc bén ngang với thần binh nhưng Nhị thanh lão bà hoảng sợ tột độ vì nhận ra mình vậy mà không thể xé toang da thị đối phương, lực lượng của mụ cứ vậy mà biến mất một cách quỷ dị ngay khi chạm vào hắn và ngay sau đó một cỗ hấp lực cự đại xuất hiện khiến cho lực lượng của mụ cứ vậy bi cắn nuốt không ngừng. “Oànhhh!” “Ngu ngốc, hắn không thể duy trì Thanh Long Biến quá lâu nên chúng ta chỉ cần mèo vờn chuột đến khi hắn kiệt lực là đủ.”Chương 569… 570 : Thanh Liên Mật Phủ (P13… 14) … Một canh giờ sau khi trận chiến giữa Long và ba đại Cường Giả thập tam cấp diễn ra, Long hiện tại chỉ còn cách kỳ bảo tầm trăm bước chân và đang đứng trên một sân nhỏ được lát đá hoa cương hết sức tỉ mỉ, trước mặt hắn là một tấm bia bằng đá rất đỗi cổ xưa với chằng chịt những chữ tượng hình hết sức khó hiểu và dường như đang miêu tả cách thức thôi động luồng chân khí bên trong cơ thể con người... ... theo lời Liên nhi cùng Lý Lan Địch giải thích thì sân nhỏ này chính là nơi để các thế hệ đệ tử Thanh Liên Cung đến tiềm tu nhằm hấp thu lấy Thanh Liên Chi Chủng từ Thanh Long Thần Liên phát ra cũng như thử vận may với áo nghĩa Thanh Long Biến được khắc họa trên chính bia đá kia, nhìn đến tòa bia đá sừng sững mà Long đổ môi hột và đầy thán phục ngộ tính của Lý Lan Địch vì nàng thế mà từ những ký tự nhạt nhòa kia lại có thể ngộ ra được Thanh Long Biến. “Chủ nhân!” Quỳ trước mặt hắn hết sức cung kính lúc này là một thân hình khô gầy có chút thê thảm và cũng là mụ già duy nhất còn sống, Nhất Thanh lão bà sau khi giao ra tâm thần để một đoàn ma khí bản nguyên của Long xâm nhập vào não hải thì đã triệt để từ bỏ mọi ý niệm phản kháng trong đầu. “Ba người các ngươi đã canh gác nơi này mấy trăm năm thì chắc hẳn hiểu rõ nơi này hơn bất cứ kẻ nào, nói ta nghe vì sao trong một thời gian dài đằng đẵng như vậy các ngươi lại không mưu đồ đến kỳ bảo đang ở ngay trước mặt?” Chỉ còn cách Thanh Long Thiên Liên tầm một trăm bước chân, Long có thể nhìn thấy rõ mồn một đóa sen thần kỳ lập lòe thanh sắc chiếu rọi một phiến không gian ngay trong tầm mắt mình thế nhưng bằng định lực hết sức kiên định sau nhiều phen vật lộn giữa sự sống và cái chết, ma đầu cưỡng ép tham niệm để rồi quyết định không tiến lên mà đợi Nhất Thanh lão bà tỉnh lại hòng tra hỏi. “Chủ nhân liệu sự như thần, quả thật ba mụ già chúng ta không ít lần mưu tính đoạt lấy kỳ bảo nhưng những kẻ khốn kiếp giam giữ chúng ta tại nơi đây hiển nhiên cũng biết đến điều đó, để có thể tự tin đến vậy thì ắt hẳn cao tầng môn phái đã có những sự đảm bảo an toàn cho Thanh Long Thiên Liên và một trong số đó chính là… Thanh Long Sát Trận!” Nhất Thanh lão bà giương đôi mắt khao khát nhưng lại tràn đầy bất lực nhìn lấy đóa sen quỷ dị trước mặt mình thở dài sau đó đưa tay chỉ lấy bốn góc của đài sen mà mở miệng, cái cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể sờ đến kỳ bảo trân quý thật không dễ chịu chút nào. “Bốn thanh cổ kiếm kia chính là Thanh Long Sát Trận? Nói rõ một chút đi!” Ngay từ khi khi đặt chân đến đây thì Long đã để ý đến bốn thanh kiếm cổ xưa lẳng lặng cắm sâu nơi đáy hồ án ngữ lấy bốn gốc đài sen rồi, hắn không tin đó là vật trang trí vì cái khí tức như có như không của chúng mang tới cho hắn cảm giác cực độ nguy hiểm, lời nói của Nhất Thanh lão bà càng khiến Long tin chắc vào suy đoán của bản thân, hắn trầm giọng hối thúc. “Đúng là vậy, Thanh Long Sát Trận chính là dựa vào bốn thanh thần kiếm hết sức quỷ dị kia mà thành, có kẻ đồn đoán mỗi thanh thần kiếm này trước kia đều là vũ khí tùy thân của các bậc Vương Giả nên uy lực hết sức đáng sợ, năm trăm năm qua lão nô đã tận mắt chứng kiến không dưới năm mươi cái đầu của cao thủ thập tam cấp bị chém xuống vì dám xông vào sát trận này, bản thân ba người chúng ta mỗi lần thử xâm nhập cũng chỉ dám bước vào một bàn chân và kết cục là suýt nữa trở thành một mụ già què quặt.” Nhất Thanh lão bà run run đáp. Thanh Liên Cung đa phần võ giả rất trung tâm với môn phái nhưng cũng không thiếu những kẻ nảy sinh tà niệm mà đặc biệt là những tuyệt đỉnh cao thủ mong muốn chiếm lấy Thanh Long Thần Liên nhằm có thể một bước lên trời vậy nên chuyện lẻn vào mật phủ này cũng không quá hiếm lạ. “Nói như vậy thì chỉ có đặt chân lên Vương Giả mới có thể đột phá sát trận này?” Lý Lan Địch tò mò hỏi. “Không hẳn là vậy, ba trăm năm trước lão nô đã chứng kiến được một võ giả bình thường vượt qua được sát trận khủng bố này, cũng chính vì kẻ này mà ta đi đến một kết luận chính là chìa khóa để vượt qua sát trận này tám chín phần mười chính là Thanh Long Biến!” Lắc đầu đáp lại Lý Lan Địch, Nhất Thanh lão bà làm ba người Long trợn tròn mắt, Liên nhi nhìn đến Lý Lan Địch với ánh mắt hâm mộ vô cùng, trời xanh thật là bất công mà. “Từ đâu các ngươi suy đoán được điều đó?” Cũng tham ngộ được Thanh Long Biến nhờ nắm giữ được tâm trí của Lý Lan Địch nhưng Long khác với nàng ở chỗ thứ để kích phát bí pháp này là thanh liên chi khí lại không phải chân khí bản nguyên của hắn, nói cách khác thì Long chỉ có thể thôi động Thanh Long Biến như một kẻ học lỏm và không thể đánh đồng với những đệ tử Thanh Liên Cung thuần nhất một thân thanh liên chi khí khi cả một đời tu luyện Thanh Liên Thiên Quyết được… ... màn sáng quỷ dị ngoài kia chính là minh chứng cho việc cạm bẫy tại nơi đây có thể phát giác được những kẻ giả mạo như Long và hắn sẽ không liều lĩnh một lần nữa nếu không thật sự chắc chắn. “Mang tiếng là canh giữ mật phủ nhưng thực chất nhiệm vụ của ba người chúng ta là quét dọn nơi này là chính bởi vì trước giờ những võ giả có ý đồ với kỳ bảo đều là tuyệt đỉnh cao thủ có tu vi gần tiếp cận đến Vương Giả thế nên năm trăm năm qua chuyện lão nô làm và chỉ có thể làm chính là quan sát, suốt năm trăm năm chỉ có hai người vượt qua được sát trận trong đó một kẻ chính là Trương Hình Dư con đàn bà ghê tởm kia và kẻ còn lại là một người mà đa phần Thanh Liên Cung đã lãng quên… danh tự của ả là Vương Tổ Hiền!” Nhất Thanh lão bà cẩn trọng nói.
“Ác phụ Vương Tổ Hiền? Bà ta lại có thể tiến vào Thanh Liên Mật Phủ?” Lý Lan Địch ngơ ngác trước cái danh tự xa lạ từ miệng Nhất Thanh lão bà nhưng Liên nhi lại trái ngược hoàn toàn, cô gái nhỏ hoảng hốt la lên như không thể tin nổi vào tai mình. “Thật không ngờ đệ tử đời này lại có kẻ biết đến ả, không biết cô nương là hậu bối của vị cao tầng nào?” Nữ nhân của chủ nhân cũng là chủ nhân nên Nhất Thanh lão bà tuy rằng rất ngạc nhiên nhưng cũng phải cung cung kính kính dò hỏi. “Ngươi thật phiền phức, ta hỏi có thật đúng là Ác Phụ Vương Tổ Hiền đã tiến vào nơi này hay không?” Liên nhi nhíu mày nói với ngữ khí bất thiện khiến Nhất Thanh lão bà sợ hãi đến run rẩy, ánh mắt mụ ngay tức thì liếc nhìn đến ma đầu bên cạnh sợ hắn sẽ vì lấy lòng người đẹp mà xuống tay với mình. “Là ta nhiều lời mong cô nương tha lỗi, ả đàn bà mà lão nô đề cập đến chính là mụ ta!” Nhận thấy sắc mặt Long bất biến, Nhất Thanh lão bà gật gù đáp lời Liên nhi. “Theo ta được biết thì ba trăm năm trước Vương Tổ Hiền vì bất mãn với môn phái đã ám hại sư phụ mình là Nhị trưởng lão cùng bảy vị sư tỷ khiến cao tầng hết sức tức giận, mụ đã bị chính cung chủ đích thân xử lý vậy nên sao có thể tiến vào được mật phủ này?” Có vẻ như là cháu gái của Đại trưởng lão nên Liên nhi biết được rất nhiều bí mật, cô nàng ngay tức thì lên tiếng khiến Long cùng nhìn đến Nhất Thanh lão bà đợi một câu trả lời thỏa đáng. “Haha… phải ở trong chăn mới biết chăn có rặn, kẻ nào cũng biết Vương Tổ Hiền mưu hại sư phụ cùng sư tỷ nhưng mấy ai biết được ả đã bị chúng dày vò chỉ vì lĩnh hôi được Thanh Long Biến đâu chứ. Một nữ đệ tử thiên tài vì quá xuất sắc lại bị chính những người mà nàng tin tưởng nhất ghen ghét để rồi trở mặt kết thù thật là một câu chuyện bi ai làm sao!” Nhắc đến câu chuyện buồn, Nhất Thanh lão bà thở dài một hơi đầy tiếc nuối, lòng tham tồn tại trong bất cứ ai và nó thật sự rất đáng sợ khi có thể biến đổi một con người trở nên rất xấu xa. “Nói vậy Vương bà bà tại sao lại có thể tiến vào nơi này?” Lý Lan Địch lúc này mới tham gia câu chuyện. “Tám mạng người đã chết trong tay ả thế nên cho dù có ba vị trưởng lão ra mặt can ngăn thì tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, đích thân cung chủ đã phế bỏ toàn bộ tu vi của Vương Tổ Hiền và thiết lập cấm chế trên người ả khiến ả vĩnh viễn không thể tu luyện võ học…” “... những tưởng sẽ có những năm tháng yên ổn với cuộc sống bình dị thế nhưng thật bất hạnh cho Vương Tổ Hiền khi bảo vật không có tội mà kẻ mang bảo vật chính là có tội, để tránh cho áo nghĩa Thanh Long Biến truyền ra bên ngoài nên cao tầng đã quyết định giam giữ ả chính tại mật phủ này và đó cũng là lý do lão nô mới rõ ràng câu chuyện dơ bẩn bị lũ đàn bà khốn kiếp kia che đậy.” Nhất Thanh lão bà hồi tưởng lại nói. “ Vương Tổ Hiền cho dù bị phế tu vi cũng có thể vượt qua sát trận này?” Long đi vào trọng tâm. “Chính xác là vậy thưa chủ nhân, mười năm sống lay lắt tại nơi đây là một sự tra tấn khủng khϊếp với một kẻ mất hết tất cả như Vương Tổ Hiền, ả quyết định lao vào sát trận hòng tìm kiếm một sự giải thoát nhưng thật không ngờ là cứ như thế vượt qua cấm chế mà tiếp cận được bảo vật!” Nhất Thanh lão bà hào hứng nói. “Tại sao Vương bà bà lại không cướp lấy Thanh Long Thần Liên?” Lý Lan Địch khó hiểu hỏi. “Đơn giản là vì ngay khi đụng vào kỳ bảo thì Vương Tổ Hiền… chết… chết không thể chết hơn!” Nhất Thanh lão bà nhẹ nhàng nói làm ba người đối diện mình khϊếp sợ. “Chân chính cạm bẫy… sát trận không phải là chốt chặn cuối cùng…” Liên nhi cắn răng nói. “Đúng như cô nương nói, nếu nhìn kỹ đến Thanh Long Thần Liên thì có thể nhận ra một làn sương trắng mờ đang bao phủ lấy kỳ bào, Vương Tổ Hiền chính là đụng phải màn sương quỷ dị kia mà tan biến thành hư vô, theo suy đoán của lão nô thì đó chính là lớp bảo vệ cuối cùng và đáng sợ nhất được các đời Vương Giả Thanh Liên Cung tạo ra!” Nhất Thanh lão bà ngưng trọng nói. “Việc đầu tiên là vượt qua sát trận còn chuyện khác tính sau đi, Vương Tổ Hiền lúc đó đã mất hết công lực vẫn có thể tiến vào nên rất có thể đúng như những gì lão bà ngươi suy đoán rằng Thanh Long Biến chính là chìa khóa vượt qua cấm chế này.” Qua nửa nén nhang suy tính, Long cười tà nhìn lấy Lý Lan Địch mở miệng khiến người đẹp run lên mặc dù nàng thừa hiểu kể từ khi Nhất Thanh lão bà nhắc đến Thanh Long Biến thì người được chú định tiến vào sát trận không ai khác chính là nàng. “Chủ nhân, em rất sẵn lòng vì ngài mà đột phá sát trận!” Cố gắng kiềm chế nỗi sợ bùng lên trong thâm tâm, Lý Lan Địch nhìn đến Long cương quyết nói, nàng đã dấn chân vào quá sâu và không thể rút ra được nữa, thất bại tại đây đồng nghĩa với cái chết không thể nghi ngờ. “Yên tâm đi bé yêu, có ta ở đây thì cho dù thần chết có đến cũng không thể lấy mạng em được!” Ôm chầm lấy mỹ nhân vỗ về, Long nhìn thật sâu vào đôi mắt ngập nước của nàng mà bá đạo nói, hắn tự tin vào những thủ đoạn của mình. “Em tin ngài!” Lý Lan Địch gật nhẹ đầu đáp tuy rằng không quá tin tưởng nam nhân này sẵn sàng vì mình mà hy sinh tất cả, sự lạnh lùng đến vô tình của hắn đã in sâu vào tâm trí nàng. “Chủ nhân cùng cô nương không cần quá lo lắng, sát trận này tuy đáng sợ nhưng cũng phải thật sự dấn thân vào bên trong mới nguy hiểm, nếu ngay khi tiếp xúc mà sát trận kích phát thì vẫn có đủ thời gian để trở ra.” Nhất Thanh lão bà nói. “Ta không sợ chết, ta chỉ sợ chết một cách vô ích mà thôi!” Lý Lan Địch cười nhạt nói. ... Vài phút sau, vì thời gian gấp rút nên Lý Lan Địch ngay tức thì tiến đến phía trước cấm chế dưới sáu con mắt nhìn vào chằm chằm, hai mắt nàng đỏ bừng vì thần trí đã có chút không ổn định khi thi triển Thanh Long Biến. “Tiến đến!” Long vỗ vào vai người đẹp nói, toàn thân hắn lúc này cũng đã bao trùm lấy luân hồi tam kiếp chi khí sẵn sàng cho một kích toàn lực nếu dị biến phát sinh. “Bộp!” Hít sâu một hơi, Lý Lan Địch đặt một chân tiến vào cấm chế. ... “Không có chuyện gì!” Mười hơi thở trôi qua rất nhanh nhưng đối với bốn kẻ ở đây thật là dài đằng đẵng tựa như bốn mươi năm cuộc đời vậy, người nào cũng căng thẳng tột độ vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra và rốt cuộc mới có thể thở phào một hơi vì Lý Lan Địch vẫn bình an vô sự. “Nhất Thanh, lúc trước Vương Tổ Hiền tiến vào cũng nhẹ nhàng vậy sao?” Suy tư một hồi, Long lên tiếng hỏi thuộc hạ. “Khó khăn hơn rất nhiều, lão nô vẫn nhớ khi mụ tiến vào làm cả bốn thanh thần kiếm rung động không ít, phải một lúc lâu sau thì sát trận mới ổn định trở lại!” Nhất Thanh lão bà nhớ lại nói. “Địch nhi, lại tiến thêm một bước.” Hết sức đề phòng, Long hạ lệnh. “Vâng!” “Bộp!” Gật đầu nhận mệnh, Lý Lan Địch mạnh dạn tiến lên thêm một bước, lúc này toàn thân nàng đã tiến nhập sát trận. … “Sư tỷ vẫn bình an, Thanh Long Biến thật là chìa khóa để vượt qua sát trận này sao?” Liên nhi hai con mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Lý Lan Địch mở miệng nói. “Địch nhi, lại tiến thêm ba bước!” Khóe miệng Long nhếch lên một đường cong tà dị, hắn lại hạ lệnh. “Bộp… Bộp… Bộp” Nỗi sợ hãi vơi bớt khiến Lý Lan Địch có thêm can đảm, nàng mạnh dạn bước liền ba bước. “Chúc mừng chủ nhân, Lý cô nương đã vượt qua được sát trận!” Nhất Thanh lão bà vui mừng nói, nếu nam nhân này thật lấy được chí bảo thì phận thuộc hạ như mụ chắc chắn cũng được thơm lây. “Vượt qua sao?” Cười khẩy nhìn vào tấm lưng của Lý Lan Địch, Long làm Nhất Thanh lão bà sửng sốt không thôi thế nhưng ngay sau đó mụ liền hiểu vì sao hắn lại có thái độ như vậy…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]