Chương trước
Chương sau
“PHANHHH!!!”

Kẻ đầu tiên bay ngược ra sau chính là Long, nói là lấy một địch ba nhưng xét về tổng thể thực lực thì hắn vẫn chưa phải là đối thủ của ba vị đại lão đứng đầu, thập nhị cấp viên mãn hay nửa bước thập tam cấp đều không phải loại người đơn giản.

“Khặc… khặc…”

Bắn xa đến năm trăm mét có hơn thì Long mới có thể ổn định thân hình, cẩm phục bên ngoài rách nát khiến hắn bạo lộ từng mảng da thịt cháy xém do thiên lôi thiêu đốt và hủ hóa do phật văn ăn mòn, tổn thương bên ngoài trông có phần thê thảm nhưng vết thương đáng sợ nhất vẫn là một huyết động sâu hoắm ngay trước ngực Long… chỉ là chưởng kình lan đến cũng đủ để xuyên phá da thịt của hắn chứng tỏ Khổ Hạnh Thần Tăng một chiêu vừa rồi đã dùng đến không ít lực lượng, phải biết rằng thân thể của Long vốn dĩ cực cường không thua kém thần binh bình thường là bao.
“Oanhhh…”

Ở phía đối diện cũng có một kẻ bị đánh bật ra sau và xui xẻo cho Bồ Đề Lão Tổ rằng lão chính là người đó, bản thân chu tu phật pháp nên sức phòng ngự của lão là yếu nhất trong ba lão, Thái Cực Luân Hồi Trận do Long thi triển không đơn thuần chỉ là phòng ngự mà còn có tác dụng hóa giải cùng chuyển hóa đến năm thành lực lượng của Chấp Niệm Kinh Luân ngược trở lại kẻ thi triển nó.

“A… di… đà…”

Bồ Đề Lão Tổ cà sa vẫn như cũ không một chút tổn hại nhưng khóe miệng đã tràn đầy tơ máu chứng tỏ nội thương không nhẹ, nhìn đến sắc mặt nhợt nhạt của lão pháp tăng thì bất cứ kẻ nào cũng đoán biết cuộc chơi đã không còn phần của lão và quả thật như vậy… kinh mạch nghịch đảo, nội tạng sai lệch cùng khí huyết nhộn nhạo khiến Bồ Đề Lão Tổ cần một khoảng thời gian không nhỏ để hồi phục… tiếp tục mạo hiểm thôi động phật pháp chính là điền tên vào cuốn sổ tử vong nơi địa phủ và Bồ Đề Lão Tổ cũng phải kẻ ngu.
“Khổng Quân! Lão phu nghĩ không thể để cho hắn tiếp tục nhảy nhót!”

Không gian đã ổn định trở lại dù cho vẫn còn rất mong manh, Khổ Hạnh Thần Tăng cùng Khổng Quân ngạo nghễ hiện thân giương mắt nhìn đến Long ở phương xa, sau một kích vừa rồi cả hai lão đều hoàn hảo không một chút thương tổn. Kẻ lên tiếng là Khổ Hạnh Thần Tăng, tránh cho đêm dài lắm mộng nên lão quyết đoán đề nghị.

“Rất hợp ý ta, Phục Hy Cầm xem ra một lần phải tái hiện nhân gian!” Khổng Quân bạch bào tung bay gật gù đáp, đã đến một bước này thì Khổng gia sao có thể lùi bước, Ma Tôn quá nguy hiểm và cần phải diệt trừ càng sớm càng tốt.

“Hắc hắc! Hai vị tiền bối là đang suy tính làm sao có thể gϊếŧ ta sao? Kỳ thật bản thân ta cái gì cũng không tốt chỉ có một thứ đủ tốt đó chính là tính mạng quá mức cứng rắn, đã có lúc ta thật muốn chết đi nhưng lăn qua lật lại cuối cùng vẫn hoàn hảo sống lại mà còn là mạnh hơn lúc trước, ôi số phận của ta thật bi ai làm sao…”
Long bày ra bộ mặt cợt nhả sầu bi than vãn, thương thế của hắn nặng là thế nhưng lại đang hồi phục bằng với tốc độ kinh người, vết thương lớn trước ngực đang dần dần đóng vảy đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, tràng cảnh có phần kinh dị nhưng không kẻ nào ở đây lấy làm lạ, tư liệu về Ma Tôn cũng như thân thể cường hãn của hắn đã sớm truyền đi rộng rãi trên giang hồ.

“Có thể trong hoàn cảnh này đùa vui được sợ rằng ngoài Ma Tôn ngươi ra thì không còn kẻ nào khác dám làm thế, ngươi là một kẻ ngông cuồng nhưng lão hủ phải công nhận ngươi có đủ bản lĩnh để làm được điều đó, lão phu thưởng thức tài năng của ngươi và chắc chắn mộ huyệt của ngươi sẽ do chính tay lão nạp đào đến.”

Khổ Hạnh Thần Tăng hai mắt nhắm lại nói, thật đáng thương cho phiến không gian quanh người lão chỉ vừa mới ổn định thì một lần nữa nổ tung thành từng rãnh sâu rợn người, biến đổi lớn lao không phải đến từ lực lượng của lão võ tăng mà đến từ thứ vừa xuất hiện trên tay lão, Thiếu Lâm Tự bảo vật trấn phái - siêu cấp thần binh Nhật Nguyệt Quyền Trượng rốt cuộc cũng xuất chiến.
Đọc truyện Sói Săn Mồi được copy tại website [ My Truyen . Com]

Phía xa xa, tuy đã biết trước Thiếu Lâm Tự sẽ xuất ra Nhật Nguyệt Quyền Trượng đến đối phó với mình nhưng Long vẫn là đề phòng với Phục Hy Cầm trong tay Khổng gia hơn, đến hiện tại khi nhìn thấy thần trượng trong tay lão võ tăng thì Long không thể không công nhận mình có phần khinh thị kiện bảo vật này của Thiếu Lâm Tự, Nhật Nguyệt Quyền Trượng cho Long cảm giác cực độ nguy hiểm.

Dài hơn 2 mét, hai đầu khắc họa hình tượng mặt trăng cùng mặt trời, Nhật Nguyệt Quyền Trượng là biểu tượng cho sức mạnh tối thượng có thể biến đổi cả thời gian trong truyền thuyết và kiện thần binh này cũng là thứ viết lên một giai thoại hào hùng cho Thiếu Lâm Tự, sức mạnh thật sự của kiện thần binh trấn phái Thiếu Lâm Tự cũng không phải là điều bí mật khi nó còn là niềm tự hào của đệ nhất đại phái, tên tuổi của thần trượng được viết lên nhờ uy năng đề thăng gấp bội phần lực lượng của võ giả sử dụng nó.
“Onggg… Onggg…”

Ngay sau khi chấn không gian đến vỡ nát, Nhật Nguyệt Quyền Trượng xuất hiện còn mang đến một cỗ phật quang chói lọi cùng từng đạo phật âm vang vọng trong hư không khiến người người bản tâm thanh tịnh chỉ muốn một lòng hướng phật, Long đông dạng cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của thần trượng mà bắt đầu phát sinh suy nghĩ muốn từ bỏ tất cả để mà lập địa thành phật.

“Thiếu Lâm Tự - Nhật Nguyệt Quyền Trượng quả nhiên lợi hại tuy nhiên tính mạng ma đầu quá mức cứng rắn, Phục Hy Cầm tiêu hao một phần đạo ý chắc chắn là một cái giá có thể chấp nhận được.”

Tiếp xúc với thần trượng trong tay Khổ Hạnh Thần Tăng ở khoảng cách gần làm Khổng Quân không thể không cảm thán một tiếng trước kiện siêu cấp thần binh của Thiếu Lâm, chỉ khí đối diện với Nhật Nguyệt Quyền Trượng mới biết nó đáng sợ đến cỡ nào vì cho dù đạo tâm của ngươi có vững chắc đến cỡ nào cũng phải lung lay trước cỗ phật niệm quá mức thâm ảo đến từ bên trong thần trượng…
… tự tin đạo tâm vững như bàn thạch là thế nhưng Khổng Quân cũng không dám tiếp cận thần trượng quá gần vì lão sợ rằng bản thân không thể tránh khỏi việc mong muốn cạo đầu đi tu mất. Xốc lại tinh thần, Khổng gia gia chủ nhẹ nhàng mở ra kiện đồ vật sau lưng mình và cũng là một kiện kỳ binh quỷ dị tột cùng, Phục Hy Cầm cũng là ra đến rồi.

“Tinhhhh… Tangggg…”

Khác với sự bá đạo như muốn làm chủ trời đất của Nhật Nguyệt Quyền Trượng, Phục Hy Cầm xuất hiện một cách nhẹ nhàng như một người đẹp e thẹn, suốt chiều dài một mét rưỡi của thần cầm đều là một màu trắng tinh khôi nhưng nếu nhìn thật kỹ thì có thể nhận ra được vô vàn bí văn thâm ảo được khắc họa bên trên, chín sợi dây đàn cũng không kém phần huyễn ảo vì trong suốt như thể vô hình và chỉ có chủ nhân của nó mới có thể cảm nhận được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.