Chương trước
Chương sau


Tràng cảnh quá đỗi khϊếp thần dọa quỷ khiến từng tên từng tên võ tăng, pháp tăng cùng đạo giả cố gắng căng mắt ra nhìn đến Chấp Niệm Thần Kích bên trên cùng lỗ đen bên dưới và thầm cầu mong mọi chuyện mau chóng kết thúc… thật nực cười khi lúc bắt đầu chúng hào hứng đến nhường nào thì hiện tại lại run sợ đến gấp bội phần, trận chiến này rồi sẽ kết thúc vậy nhưng trong đầu chúng chắc chắn sẽ thể nào quên được hình bóng bá đạo cùng tà dị ấy.

“Không thể nào!”

Đột nhiên Khổ Hạnh Thần Tăng thốt lên cùng khuôn mặt khắc khổ biến đổi khiến Bồ Đề Lão Tổ cùng Khổng Quân rùng mình, cả hai dõi theo ánh mắt của Khổ Hạnh nhìn chăm chú đến đôi mắt tràn ngập sát ý của Ma Tôn đang dần vào lỗ đen mà tràn ngập nghi hoặc, đến giờ phút này mà Ma Tôn còn có thể trở mình thì hai lão nguyện tự sát tạ lỗi với thiên địa vì uổng phí mấy trăm năm tu luyện.
“Đại sư, có chuyện gì?” Ánh mắt lại quét qua hai vòng, Khổng Quân không nhìn ra điều gì bất thường vội lên tiếng hỏi, cho dù đạo tâm vững chắc nhưng lão cũng không thể ngăn nổi cái cảm giác bất an đang ngày một dâng lên.

“Không tốt! Đó không…”

Không kịp đáp lại câu hỏi của Khổng Quân, Khổ Hạnh Thần Tăng toàn thân chân khí bùng nổ gầm lên nhưng miệng vừa phát ra được vài chữ thì…

“BÙMMM… BÙMMM… BÙMMM… BÙMMM… “

Trong sự sững sờ của toàn bộ đám cao thủ có mặt bên trong, võ trường rộng lớn cứ thế rung chuyển bởi hàng loạt tiếng nổ lớn bởi hàng vạn trái bộc phá được chôn dấu bên dưới đại địa.

“Chuyện gì? Địch tập sao?”

“Chỉ là một chút thuốc nổ, khốn kiếp xem chúng ta là trẻ con sao?”

“... …”

Sóng xung kích kèm theo khói bụi quét ra tứ phía che phủ không gian, thuốc nổ sức công phá tuy lớn nhưng để có thể uy hϊếp được bảy vạn tên cao thủ nơi võ trường vẫn còn kém xa lắm và ngay tức thì tiếng chửi rủa cùng khinh thường vang lên.
“Không được khinh địch, vận khí đề phòng!”

Lên tiếng là Khổng Quân, lão biết nhất định sẽ có chuyện xảy ra nhưng rốt cuộc là chuyện gì vẫn không thể nào suy đoán ra được cơ mà lão hay bất cứ kẻ nào có đầu óc đều biết đối phương là thực lực không đủ mới phải dùng đến trò hề này.

“Aaaaa… họng… họng ta… nóng… nóng quá…”

“Mắt… mắt ta… Aaaaa… cứu…. cứu ta… Aaaaa…”

“Đau… đau quá… không… không… Aaaaa… lão tổ cứu mạng… lão tổ cứu mạng aaaa…”

Khói bụi còn chưa tán đi hết thì hàng nghìn tiếng gào rú trong đau đớn khôn cùng đã nhấn chìm võ trường… là độc… ẩn sau lớp khói bụi kia chính là khói độc và cho dù vận khí đề phòng thì bảy vạn tên cao thủ cũng phải hít thở, cũng phải mở mắt nhìn cho nên khí độc dễ dàng xâm nhập cơ thể chúng.
“Bịch… Bịch… Bịch…”

Từng hàng dài võ tăng, phật tăng cùng đạo giả ngã xuống trong khói độc, kẻ nào cũng hét thảm với khuôn mặt biến dạng, hai mắt trợn lồi cùng cổ họng bỏng cháy và cũng chỉ mất vài hơi thở thôi nơi võ trường đã xuất hiện một biển thây người, cảnh tượng độc khí cùng tử khí phun trào chẳng khác nào địa ngục chốn nhân gian.

“Độc… là độc… mau tránh thoát khỏi nơi này…”

“Phi thân… phi thân lên trên…”

“... …”

Phải qua vài nhịp thở mới có kẻ nhận ra vấn đề, điều duy nhất chúng có thể nghĩ ra lúc này là bằng mọi cách phải tránh thoát khỏi mặt đất càng nhanh càng tốt và không trung trên cao chính là con đường duy nhất, ngay lập tức có kẻ đi trước rồi có kẻ nối gọt theo sau hướng đến trời cao chạy trốn.

“Khổ Hạnh Thần Tăng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Khổng Quân khuôn mặt co quắp nhìn lấy Khổng gia hai vạn tên đệ tử gào thét trong khí độc cùng tháo chạy lên bầu trời mà quay sang Khổ Hạnh Thần Tăng gằn giọng nói, cho dù là lão có bản lĩnh thông thiên cũng vô pháp vãn hồi lại tính mạng cho đám đệ tử của Khổng gia.
“A di đà phật, bần tăng cũng cần một lời giải thích!”

Bồ Đề Lão Tổ sau khi đánh ra hai đạo chưởng ấn tịnh hóa độc tố trong người mười tên pháp tăng cũng quay sang chất vấn, đối phương thủ đoạn quá mức quỷ dị dùng khói bụi che phủ khí độc nên lão cũng không kịp phản ứng, dù là tận lực cứu chữa pháp tăng đệ tử nhưng lão cũng không dám dùng đến quá nhiều chân khí của bản thân đề phòng dị biến phát sinh.

“Ma Tôn… đó không phải là hắn…”

Rốt cuộc Khổ Hạnh Thần Tăng cũng nói được những gì phải nói, từ đầu đến cuối khi vụ nổ phát sinh đến độc khí bùng phát lão vẫn tĩnh lặng đến lạ thường khiến hai người Khổng Quân cùng Bồ Đề Lão Tổ khó hiểu nhưng hiện tại cả hai đều đã hiểu vì sao lão giả này lại có biểu cảm đó.

“Không thể nào… đại sư người phải chăng nhầm lẫn? Thiên hạ này ngoài Ma Tôn liệu kẻ nào còn có thể tu thành Ma Công chí cực như vậy?” Khổng Quân gào lên.
“A di đà phật, nếu là nói hắn dùng kế ve sầu thoát xác thì bần tăng cũng không tin tưởng, đạo giáo cùng phật gia phật pháp cũng không dễ thoát thân như thế.” Bồ Đề Lão Tổ nhắm mắt chắp tay nói, nếu đúng như Khổ Hạnh Thần Tăng nói thì phật đạo phật pháp cũng quá phế vật rồi.

“Ban đầu lão hủ cũng chỉ là suy đoán nhưng vụ nổ này đã minh chứng cho suy đoán của lão hủ là sự thật, Ma Tôn vẫn chưa chết và chúng ta cần phải bình tĩnh… hắn… sẽ không thoát đi… mà sẽ trả thù!”

Khổ Hạnh Thần Tăng khí thế bùng nổ quét bay một lượng lớn khí độc xung quanh sau đó gầm gừ nói, lão bất động là vì đang đợi chờ hắn xuất hiện vì lão biết hắn nhất định sẽ không chạy trốn đơn giản là vì nếu hắn lựa chọn tháo chạy thì đám khói độc này chẳng mang lại nghĩa lý gì.
“Đại sư… tại sao ngài lại quả quyết rằng hắn chưa chết, rõ ràng kẻ sử dụng ma công đã bị chúng ta ba cỗ thế lực diệt sát.” Khổng Quân run giọng nói, nếu quả thật Ma Tôn chưa chết thì lão thật sợ hãi rồi.

“Ánh mắt… đó không phải là ánh mắt của hắn!”

Lại nhắm lại đôi mắt đục ngầu, Khổ Hạnh Thần Tăng thở dài nói khiến Bồ Đề cùng Khổng Quân sững sờ, có thể cả hai vẫn nửa tin nửa ngờ nhưng trong thâm tâm Khổ Hạnh Thần Tăng đã cực kỳ tin tưởng vào phán đoán của mình... hơn bất cứ kẻ nào có mặt tại đây, bản thân Khổ Hạnh Thần Tăng lĩnh ngộ rất sâu về khổ ải của nhân loại nên lúc lão nhìn đến ánh mắt của Ma Tôn vào thời khắc cuối cùng thì lão đã nhận ra được bên trong ánh mắt của hắn ngoài sự cuồng ngạo cùng thú hận vẫn còn đó một thứ, đó chính là… tiếc nuối…
… sự tiếc nuối đó... nó... không phải là sự tiếc nuối thường tình khi chưa đạt được ước mơ mà là sự tiếc nuối nơi tình trường khi phải chia lìa với người yêu, trong cái ánh mắt tiếc nuối ấy của Ma Tôn còn là sự ướŧ áŧ và cả thỏa mãn như đã được hy sinh vì một nửa của mình… nhưng... quan trọng nhất… ánh mắt đó… là của nữ nhân.

Đúng vậy!

“Ánh mắt đó là của nữ nhân!”

Khổ Hạnh Thần Tăng tin chắc điều đó... bằng đạo hạnh mấy trăm năm qua lão tin chắc điều đó và không thể nghi ngờ, lão không biết kẻ đã ‘chết’ đi là ai nhưng nàng không phải là hắn.

Ma Tôn… vẫn còn sống!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.