Chương trước
Chương sau


Trước cái chết cận kề, biểu lộ của Đức Dũng khiến Đông Phương Huyền khó hiểu cực kỳ, tên này chẳng lẽ mong muốn được chết đến như vậy sao? Hắn không tin nhưng không nghĩ ra đối phương có thể làm nên trò trống gì với một cái tay cụt vậy nhưng hai mắt Đông Phương Huyền đột nhiên kinh hãi tột cùng khi hắn cảm giác được tử vong… chân chính tử vong…

“OANHHHH!”

Tinh huyết rốt cuộc cũng bùng nổ, ngay lập tức một cỗ năng lượng cuồng bạo lan tràn khắp cơ thể Đức Dũng khiến trong một khoảnh khắc thể xác hắn thoát khỏi phàm thân tiến đến một cảnh giới cực cao và tu vi của hắn theo đó đột phá đến bốn cảnh giới đạt thập nhất cấp đỉnh cao siêu cường, trong mắt của Đức Dũng hiện tại thì cử động của Đông Phương Huyền sao mà chậm chạp vụng về đến vậy nhưng lý trí lại cho hắn biết là hiện tại nếu hắn không xuất thủ thì sẽ không bao giờ còn cơ hội.
“Phi Long Bá Quyền!”

Một đấm và chỉ vẻn vẹn một đấm, một phần vạn giây là đủ để Đức Dũng lách ra khỏi lưỡi đao đã ngập sâu vào cổ họng mình nửa phân để rồi toàn lực tung ra một quyền đến giữa ngực của Đông Phương Huyền trong ánh mắt không thể tưởng tượng của gã.

“OÀNHHHH!”

Ăn trọn vẹn một quyền của một tên thập nhất cấp, Đông Phương Huyền ngay tức thì bị đánh bay như đạn pháo, một thân bạch y tinh khôi ngay lập tức vỡ nát trước quyền kinh khủng bố để lộ ra từng mảng da thịt trắng như tuyết của tên thiên tài mang họ Đông Phương và cũng là làm lộ ra một tấm áo giáp mỏng như dính vào da thịt của hắn.

“Phụt... Phụt…!”

Miệng trào máu tươi, Đông Phương Huyền áo giáo trước ngực hơi lõm vào một hình bàn tay nhưng đó cũng là tất cả những gì một quyền của Đức Dũng có thể làm được, công kích của một tên thập nhất cấp cứ thế bị hóa giải một cách đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cho dù là Đông Phương Huyền cũng phải chịu một chút dư âm của quyền kình cuồng bạo nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn và chừng đó là quá đủ để chứng minh kiện áo giáp của hắn là không phải vật tầm thường.
...

“Chuyện gì xảy ra, cỗ lực lượng ban nãy bộc phát là từ đâu mà có?”

“Trong một khoảnh khắc kia ta thế mà cảm giác được uy áp của thằng nhóc kia giống như với lão tổ tông trong nhà, phải biết lão tổ tông nhà chúng ta là thập nhất cấp tồn tại đó, quá kỳ lạ… quá tà dị…”

“....”

Trên khán đài không ngừng vang lên những tiếng nghị luận, so với việc Đông Phương Huyền sở hữu một kiện áo giáp có thể đón đỡ được lực lượng của Cường Giả thập nhất cấp thì chúng càng quan tâm đến chuyện làm sao trong một khoảnh khắc Đức Dũng có thể bộc phát được tu vi siêu cường hơn.

“Đại nhân, bằng vào tu vi của ngài có thể nhìn ra hư thực?”

Trong hư không sau những tầng mây, một gã trung niên khôi ngô cung kính nhìn đến một lão giả dò hỏi, lão giả dáng người thẳng tắp, khí thế oai hùng khϊếp người nhưng gương mặt lại tỏ vẻ âm nhu đáng sợ nhìn qua đủ biết không phải dạng người lương thiện gì.
“Là từ bên trong thân thể thằng nhãi kia, thật kỳ lạ vì trước đó vài ngày lão phu có thầm thăm dò hắn mà không phát hiện ra cỗ lực lượng này, khả năng là kẻ kết xuất nguồn năng lượng kỳ dị vừa rồi có tu vi cao hơn lão phu một bậc nhưng cũng không loại trừ trường hợp có người chọc gậy bánh xe phá vỡ kế hoạch của chúng ta!” Lão giả vuốt râu âm trầm nói.

“Thuộc hạ nhất định sẽ cho người đi điều tra, nếu là có người dám dở trò thì chúng ta tuyệt đối không thể buông tha.” Gã trung niên chắp tay nói.

“Được rồi, chuyện còn lại ngươi tự mình xử lí đi, bản tọa cần trở về bẩm báo chủ thượng một tiếng!” Lão giả thân hình đã biến mất chỉ để lại lời nói vang vọng trong hư không.

………



“Khốn kiếp! Dám hại bổn công tử thành thế này, hôm nay Đông Phương Huyền ta không moi gan móc mắt ngươi ra thì…” Bên ngoài võ đài, sau khi ổn định thân hình cũng như bình ổn lại tâm tình, Đông Phương Huyền trợn mắt gào lên như triệt để nổi điên, toàn thân hắn khí tức bùng nổ sẵn sàng lao đến cắn xé đối phương.
“Công tử! Ngài đã rời khỏi võ đài đồng nghĩa với… người thắng là Đức Dũng!”

Với tư cách là trọng tài, Đinh Hạo không thể không tiến tới nhắc nhở Đông Phương Huyền một phen, lão cũng rất khôn ngoan không dám dùng đến từ thua cuộc.

“Cút! Chó má quy tắc trước mặt bản công tử không có ý nghĩa, ở chỗ này lời nói của bản công tử chính là quy tắc, hiện tại bản công tử tuyên bố Tiềm Long Đại Hội chỉ kết thúc khi một trong hai đấu thủ ngã xuống, các ngươi kẻ nào dám chống lại đồng nghĩa với việc là kẻ thù của Đông Phương gia ta.”

Đông Phương Huyền cười gằn nói khiến hết thảy võ giả ngẩn ngơ, Đức Dũng khuôn mặt co rút trước độ cuồng của tên này còn Mỹ Dung đám người sắc mặt trắng bệch một mảng vì lo sợ, Đông Phương gia nếu thật động thủ thì Phi Long Các cao thủ sẽ không chi viện kịp.
“Khặc khặc… thằng nhóc ngươi nhìn cho kỹ, đối diện với thực lực tối đỉnh thì bất cứ quy tắc nào cũng là vô nghĩa, hiện tại ngươi còn có hậu chiêu nào cứ tùy ý tung ra, bản công tử sẽ bồi tiếp đến cùng!” Thả người bay đến trước mặt Đức Dũng, Đông Phương Huyền cười lạnh bá đạo nói.

“Đông Phương công tử!”

Đột nhiên một hình bóng xuất hiện chắn trước mặt làm Đông Phương Huyền sững sờ, vẫn có kẻ dám mạo phạm uy nghiêm của Đông Phương gia hay sao? Trên đài cao, Thiếu Lâm Tự bè lũ cùng Tôn Thượng hai mắt lóe sáng vì tên kia vậy mà không biết đến hai chữ Đông Phương khi dám can dự vào loại chuyện này, kẻ chen vào dĩ nhiên là người chủ trì Tiềm Long Đại Hội - Ma Tôn.

“Ma Tôn, ngươi thật muốn chống lại ta?” Đông Phương Huyền hai mắt híp lại nói, hiện tại cho dù là ai thì hắn cũng không nể mặt, hắn phải đòi lại cả vốn lẫn lãi hết thảy nhục nhã đã phải chịu đựng.
“Đông Phương công tử, bản tọa chỉ là muốn hỏi một câu! Công tử là thua không nổi hay là giang hồ Trung Hoa ta thua không nổi?”

Từng câu từng chữ từ miệng Long lọt vào tai từng người một có mặt bên trong võ trường, toàn bộ võ giả gương mặt đều đỏ ửng xấu hổ vì nếu hôm nay nếu Đông Phương Huyền thật hạ sát Đức Dũng thì cái gọi là thể diện của giang hồ Trung Hoa sẽ tan biến, Đông Phương Huyền sắc mặt cũng vặn vẹo không thôi vì hắn biết Ma Tôn nói đúng nhưng thất bại như vậy hắn thật sự không cam lòng.

“Nếu Đông Phương công tử muốn báo thù thì ta tin rằng không thiếu cơ hội, Đức Dũng ngươi là kẻ có dũng khí vậy liệu có dám hai năm nữa quyết đấu với Đông Phương công tử một lần nữa không?”

Long hùng hồn tuyên bố khiến Đông Phương Huyền hai mắt trợn mở… đúng vậy, hôm nay gϊếŧ thằng chó chết kia chỉ khiến hắn hả giận trong một phút giây còn nếu là có thể ngang nhiên đánh bại gã dưới ánh mắt của hàng vạn cao thủ đỉnh cấp thì thật sướng khoái làm sao?! Đột nhiên Đông Phương Huyền cảm giác bản tâm mình vừa giải khai được thêm một tầng cao mới, khai mở tâm nhãn giúp hắn càng thành thục và trưởng thành hơn.
“Đức Dũng, ngươi là không đồng ý với lời đề nghị của bản tọa?”

Cảm giác ngoài ý muốn khi không nhận được lời đáp đến từ Đức Dũng, Long nghi hoặc ngoái đầu nhìn lại, hắn đã nhầm khi cho rằng tên thanh niên này là một người thông minh sao?

“Ngươi… ngươi… Ahhh… ta… ta…”

Nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo của Ma Tôn, Đức Dũng hốt hoảng lắp bắp khiến đám võ giả xung quanh cười chê cơ mà có ai biết thái độ của hắn như vậy là bởi vì hắn quá đỗi chấn kinh, quá đỗi sợ hãi và quá đỗi hưng phấn hay không? Biểu hiện của hắn chính là vì ngay khi Ma Tôn đại danh đỉnh đỉnh xuất hiện trước mặt thì hắn đã cảm giác được một cảm giác thân thiết đến từ gã, cái khí tức của giọt tinh huyết kia hắn thề suốt cả đời này sẽ không quên và hắn chắc chắn một nghìn phần trăm nó giống hệt với khí tức của kẻ đang đứng trước mặt mình.
Có lẽ Long là không nghĩ đến thân phận của mình cứ thế bị phát giác nhưng bất cứ suy tính nào cũng không thể thập phần vẹn toàn, hắn đã cố gắng hết sức...

Trong đầu là hàng vạn những câu hỏi nhưng Đức Dũng biết hiện tại không phải thời điểm, bóng lưng kia vẫn đang che chắn cho hắn và hắn không thể cô phụ ân nhân, cố gắng áp chế tâm tình, hắn cắn răng nói :

“Hai năm thì hai năm, hôm nay ta có thể đánh bại Đông Phương Huyền ngươi thì hai năm sau cũng có thể, chỉ là mong Đông Phương công tử không phải loại người đoản mệnh để rồi đến hẹn lại không thể tham dự!”

“Tốt, hai năm sau chính ta sẽ cắt cái miệng chó của ngươi xuống làm đồ nhắm!”

Đông Phương Huyền cười lạnh nói sau đó thân hình chớp động biến mất lưu lại hàng dài những tàn ảnh đẹp đẽ trên hư không và cũng là dấu ấn không thể quên của một tên thiên tài tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.
“Còn không tuyên bố kết quả?” Long liếc mắt tới khiến Đinh Hạo nhảy dựng.

“Khụ… khụ… lão phu Đinh Hạo xin tuyên bố Tiềm Long Đại Hội phần thắng cuối cùng thuộc về Đức Dũng công tử, quyền khai thác ba mỏ thủy ngọc theo đó sẽ được các bậc cao tầng hai bên quyết định.” Đinh Hạo hùng hồn tuyên bố, lão thừa hiểu mình nên nói cái gì và không nên nói cái gì...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.