Chương trước
Chương sau


“Ta vốn định sử dụng nó để lấy cái đầu thằng nhóc nước Việt kia nhưng chính ngươi là bức ta phải dùng đến nó sớm hơn… được chết dưới tuyệt chiêu này của ta thì cũng xem như là vinh hạnh lớn cho ngươi đây thằng khốn!”

Bạch Vân quẹt lấy vệt máu nơi khóe miệng rồi nở một nụ cười dữ tợn nói với Panpayak, rất nhanh thôi một cỗ kiếm ý từ hắn bộc phát ra bao trùm lấy mảnh không gian nơi võ đài khiến kẻ nào nhìn vào cũng khϊếp sợ.

“Lục Mạch Thần Kiếm - Thương Dương Kiếm!”

“Thập Tâm Kiếm Quyết - Nhân Kiếm Hợp Nhất!”

“Xuy… Xuy… Xuy…”

Bạch Vân thân hình chớp động bắn đến chỗ đối phương như một tia chớp, từ hai ngón cái hắn bắn ra hai đạo quang mang chính là Lục Mạch Thần Kiếm hai đường kiếm khí nhắm thẳng vào tim và đầu của Panpayak thế nhưng đáng sợ nhất lại không phải kiếm chiêu mà chính là thân thể hắn, bộ pháp quỷ dị kết hợp cùng kiếm phí dày đặc bao phủ khiến hắn chẳng khác nào một thanh kiếm thứ ba oanh sát đến...


“Có thể thi triển cảnh giới nhân kiếm hợp nhất ở tu vi Cường Giả tứ cấp, Bạch Vân có thể được xưng tụng là thiên tài kiếm đạo!”

“Thập Tâm Kiếm Quyết bộ tâm pháp này không ngờ là rơi vào tay Tôn Thượng, đệ tử đã lợi hại như vậy thì thực lực của hắn có thể nói là thâm sâu khó lường.”

Bạch Vân xuất sử chiêu thức quá mức lợi hại ngay lập tức dẫn đến một hồi nghị luận trên khán đài, có không ít tồn tại cực cường là kiếm tu đã dùng ánh mắt tham lam nhìn đến chỗ Tôn Thượng vì đệ tử của gã vừa sử dụng đến bộ tâm pháp sớm đã thất truyền ngàn năm qua - Thập Tâm Kiếm Quyết.

Do một vị siêu cấp kiếm tu sáng tạo ra, Thập Tâm Kiếm Quyết là bộ tâm pháp giúp kẻ luyện kiếm có thể kết nối với kiếm trong tay mình, người nhanh kiếm nhanh, người mạnh kiếm mạnh từ đó hỗ trợ trạng thái nhân kiếm hợp nhất cũng như kiếm chiêu thi triển ra mạnh hơn bội phần. Đã có một đoạn thời gian nhờ có Thập Tâm Kiếm Quyết mà kiếm đạo tại Trung Hoa có cho mình một thời kỳ hoàng kim chính vì thế bộ tâm pháp này có ý nghĩa trọng đại với giới kiếm tu.


Bạch Vân kiếm chiêu hiểm ác cùng biến ảo khôn lường nhưng đối thủ của hắn cũng là thiên tài trong thiên tài, Panpayak dĩ nhiên sẽ không chờ chết mà ngay tức thì động thủ.

“Phanh…”

Năm đầu thể mạch hoàn toàn khai mở khiến từng múi cơ trên người Panpayak căng tràn lực lượng, hắn dồn sức xuống hai chân dậm mạnh lấy đà lao tới nhưng không cường ngạnh một cách vô tri mà thân hình bắt đầu xoay tròn như một cơn lốc tiếp đón kiếm chiêu của Bạch Vân.

“Phập… Phập…”

Lục Mạch Thần Kiếm hai đường kiếm khí hiểm độc chọc thủng hai lỗ trên người Panpayak, máu tươi tràn trụa nhưng chỉ là tô điểm cho cơn lốc của gã thêm một màu huyết sắc, xoay tròn giúp Panpayak giảm thiểu khả năng hai đường kiếm của Bạch Vân đánh trúng bộ vị yếu hại và hắn đã thành công cho dù lá lách cùng một bên vành tai bị xé rách.
“Thằng chó… chết đi!” Bạch Vân nổi giận đến hai mắt xung huyết, vận dụng Thập Tâm Kiếm Quyết giúp hai tay hắn cũng là hai thanh kiếm sắc bén, hai đường kiếm cứ thế hướng đến cái cổ dài của Panpayak chém xuống.

“Ngu xuẩn!”

“Phanhhhhh!”

Tiếng cười lạnh lẽo tràn ngập khinh bỉ lọt vào tai khiến Bạch Vân trợn tròn mắt, nhân kiếm hợp nhất có thể rất lợi hại nhưng tốc độ của hắn là không đủ, xoay tròn giúp tốc độ của Panpayak không ngừng tăng lên và khi chỉ còn cách Bạch công tử đúng một cánh tay thì hai chân gã đột ngột dậm mạnh xuống đất cưỡng ép thân thể dừng lại để rồi toàn bộ lực lượng dồn đến thân trên và sau đó là một cú quét chỏ cực mạnh hướng vào ngực Bạch Vân.

“Oànhhh!”

Hai tay còn chưa kịp chém lên cổ đối thủ thì Bạch Vân đã bị đánh bay như một bị rác không hơn, trước ngực hắn là một đường hõm kéo dài từ đầu vai đến bụng dưới đầy kinh dị, miệng hắn không ngừng trào ra máu tươi xen lẫn mảnh vỡ nội tạng để rồi vì quá đau đớn và nhục nhã mà ngất lịm đi.
...

“Cuồng đồ lớn mật, Bạch công tử thân phận cao quý cỡ nào sao ngươi dám sử dụng sát chiêu?”

Toàn trường còn chưa hết chấn kinh bởi sự hung mãnh của Panpayak thì một tiếng hét dài như sấm rền cùng với sự xuất hiện của một lão giả đã khiến toàn bộ sững sờ, Thập Lục Tháp một tên Tôn giả vậy mà xuất hiện trên võ đài chụp đến Bạch Vân cứu trị khi trọng tài còn chưa tuyên bố kết quả, đây chính là trái với quy tắc của Tiềm Long Đại Hội.

Ở cách đó không xa, Định Hạo khuôn mặt có chút biến sắc vì thái độ không coi ai ra gì của lão giả vừa mới hiện thân nhưng lại không dám mở miệng vì địa vị của lão so với đối phương là quá chênh lệch và lão cũng thừa hiểu đây cũng là ý tứ của Tôn Thượng, ngay từ thời điểm được giao cho vị trí trọng tài thì lão đã biết là mình sẽ bị đặt vào những tình cảnh oái ăm như thế này, nhanh chóng xóa bỏ sự khó chịu trên khuôn mặt, Đinh Hạo gượng ép nở ra một nụ cười lên tiếng :
“Trận đấu đầu tiên vòng hai kết thúc, người thắng là…”

“Khoan đã, luật của các ngươi chính là không cho phép bất luận kẻ nào xông vào võ đài khi trọng tài chưa tuyên bố kết quả không phải sao? Chuyện lão cẩu này xuất hiện là thế nào? Phải chăng luật lệ chỉ áp dụng với chúng ta còn các ngươi là chủ nhà nên muốn như thế nào cũng được?”

Lại một lão giả xuất hiện trên võ đài, lần này là bên phía Panpayak một vị trưởng bối ra mặt, hai chân lão vừa mới dậm chân lên sàn đấu thì đại địa bên dưới đã vỡ nát một mảng chứng tỏ cũng là siêu cấp cao thủ.

“... …”

Khán đài ngay lập tức vang lên những tiếng xì xầm bàn tán, đa số là chỉ trích hành động của Thập Lục Tháp tôn giả, Tiềm Long Đại Hội là cơ hội để Trung Hoa những bậc thiếu niên thiên tài đánh ra danh tiếng hay nói cách khác là nâng tầm mặt mũi của toàn thể giang hồ Trung Hoa, hành động vừa rồi của lão già Tôn giả chẳng khác nào bôi tro trát trấu vào hình ảnh cao siêu của Trung Hoa võ giả.
Tại góc khán đài, Tôn Thượng gương mặt có chút co rút vì hắn biết mệnh lệnh vừa rồi của mình sẽ khiến một vài tồn tại bên trên bất mãn nhưng vì tính mạng của Bạch Vân quá quan trọng với hắn nên buộc phải mạo hiểm một phen, chì cần kẻ cuối cùng chiến thắng là tên thiên tài của Chí Tôn Các thì mọi lùm xùm sẽ biến mất… có điều… có một kẻ luôn sẵn sàng ngán chân Tôn Thượng.

“Ầmmmm… Ầmmmm… Ầmmmm.”

“Uuuuu… Uuuuu… Uuuuu…”

Đột nhiên một cỗ hung uy phô thiên cái địa bao trùm lấy phiên thiên địa chứa đựng đấu trường làm hết thảy võ giả khϊếp hãi cực độ, bầu trời đang quang đãng không một gơn mây theo đó cũng bị cuồn cuộn mây đen cùng sấm chớp che phủ như thể tận thế hàng lâm cơ mà khủng bố nhất vẫn là ngập trời ma khí rít gào khiến đa phần võ giả phải run rẩy đến tận sâu bên trong linh hồn.
“Khôngggg… khôngggg… Ma Tôn ngươi không thể!!!”

“Tôn Thượng cứu ta… cứu taaaa….. Aaaaaaa…”

Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng đất trời làm lòng người rét lạnh, kẻ có tu vi yếu ớt không thể nhìn thấy khung cảnh đằng sau màn sương hắc ám do ma khí tạo thành còn những cao thủ có tu vi đủ cao cũng chỉ là kịp nhìn thấy một chuỗi bóng mờ kéo dài từ long ngai trên cao đến võ đài bên dưới, ai cũng biết là Ma Tôn động thủ nhưng kẻ có thể bắt kíp tốc độ của hắn thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.