Chương trước
Chương sau
Tôn giả cũng không biết đến Tôn Sứ riêng chỉ Bạch Phong là đệ nhất Tôn giả mới có quyền tiếp xúc với lực lượng bí mật này, Bạch Phong biết bên trên Tôn Sứ vẫn còn những cỗ lực lượng cao hơn nữa nhưng hắn không có quyền tiếp xúc đến.
Tôn Sứ cũng phân chia cao thấp, đệ nhất Tôn Sứ sẽ giữ vai trò lãnh đạo và được xưng là Thiên Tôn.
“Vậy ngươi nói làm sao chúng ta mới có thể lấy lại được uy nghiêm cho Thập Lục Tháp?” Thiên Tôn nhìn Tôn Thượng trâm ngâm hỏi.
“Dọn dẹp một vài nhân tố không ổn định, chấn nhϊếp một vài thế lực lớn.” Tôn Thượng đáp.
“Nhân tố không ổn định?” Thiên Tôn nghi hoặc hỏi.
“Chấp Pháp trưởng lão - Ma Tôn, hắn chính là kẻ quẩy loạn giang hồ gần đây khiến không ít tin đồn trên giang hồ cho rằng quyền uy của hắn đã vượt qua cả Thập Lục Tháp, nếu chúng ta cho giang hồ các thế lực thấy ngay cả Ma Tôn cũng phải khuất phục trước lực lượng tối thượng của tổ chức thì còn kẻ nào dám nghi ngờ uy nghiêm của Thập Lục Tháp?” Tôn Thượng cười nói.
“Thế nhưng Chấp Pháp trưởng lão chức vụ này là do các bậc Tổ lão định ra, nếu chúng ta đụng đến Ma Tôn thì sao có thể bàn giao với bề trên?” Thiên Tôn nheo mắt nói, Chấp Pháp trưởng lão cái danh này với Tôn Sứ bọn chúng không có ý nghĩa.
“Việc này các vị yên tâm, chúng ta sẽ không gϊếŧ mà chỉ giáo huấn hắn một phen để hắn tập trung vào chức trách mà không chạy loạn ngoài kia.” Tôn Thượng nói.
“Được, ta cũng muốn xem kẻ được bề trên coi trọng đặt vào cái ghế Chấp Pháp trưởng lão rốt cuộc lợi hại đến đâu.” Thiên Tôn cười lạnh, quyền uy của Thập Lục Tháp là tối thượng mà không kẻ nào được phép coi thường, chỉ cần không gϊếŧ thì các vị Tổ lão cũng sẽ không vì thế trách phạt.
……………
………..
…….. Đoàn gia đại biệt viện.
“Ý niệm?”
Tĩnh tọa trong biệt phủ, Long lẩm bẩm nhìn lấy Cực Lạc Bảo Giám trước mặt mình tự hỏi, kiện thần vật gần như đã hư hại nghiêm trọng sau khi Cực Lạc Thánh Thiền Sư cho tự bạo nhưng vẫn còn lưu lại một ít áo nghĩa chi ý về đại đạo.
Bản thân cắn nuốt không ít lão quái vật, Long mường tượng đoán được ý trong ý niệm chính là đạo ý, niệm chính là cách thức kết xuất đạo ý thành một trạng thái đặc biệt có thể độc lập tồn tại và dung nhập với tự nhiên tạo thành ảnh hướng đến kẻ bị nhắm đến, nói thì đơn giản nhưng quá trình này vô cùng khó khăn đòi hỏi kẻ thi triển phải có lĩnh ngộ cực sâu với đạo ý của bản thân cùng tự nhiên chi ý, đạo giáo hay phật giáo phật tăng chính là những người dành cả đời để lĩnh ngộ hai chữ ý cùng niệm.
Dĩ nhiên ý niệm chỉ có tác dụng đến những vật sống có tri thức, còn lại những thứ vô tri như đất cát, nước, cỏ cây đều không thể tác động đến vì bản chất của chúng chính là do tự nhiên quy định mà không có ý niệm nào ngoài đại tự nhiên có thể chi phối được.
“Bản thân ta có bốn loại đại đạo nhưng không thể kết xuất thành ‘niệm’ mà chỉ có thể dung nhập vào ma khí chính vì thế vô cùng bị động trước những lão bất tử đạo gia hay phật giáo phật tăng, nếu có thể lợi dụng Cực Lạc Bảo Giám thì ta sẽ có thêm một lá bài tẩy không tệ.”
Ma khí ẩn chứa đạo ý tuy mạnh nhưng muốn ảnh hướng đến đối phương thì điều kiện tiên quyết là phải xâm nhập được vào còn những kẻ như Cực Lạc Thánh Thiền Sư bản thân đạo ý đã dung nhập vào tự nhiên nên có thể tùy ý ảnh hướng đến Long, chính vì điều đó hắn phải tìm ra cách phòng thủ hoặc đáp trả không để chuyện cũ lặp lại và dĩ nhiên hắn không có thời gian để tham ngộ ý niệm hàng chục hàng trăm năm mà phải dựa vào ngoại vật.
Cực Lạc Bảo Giám là một kiện thần binh đặc biệt, Long không biết tồn tại nào có thể tạo ra nó nhưng kiện thần binh này có thể chứa đựng những cỗ đạo ý của rất nhiều bậc đạo giả và từ đó bộc phát ra ‘niệm’ ý ảnh hưởng đến đối thủ, hắn cần lợi dụng nó.
“Rắc… rắc… rắc…”
Nghĩ là làm, Long chụp lấy Cực Lạc Bảo Giám bắt đầu dùng sức vặn vẹo nó thành một vòng tròn sau đó miệng hắn ngoác ra đặt nó vào trong cổ họng mình, như thế hắn vừa có thể dùng ma khí bảo vệ lấy kiện thần bình này và vừa có thể phát huy ra uy năng của nó.
“Rặc… rặc…. rặc…”
Ngay khi vừa được đặt vào họng, Cực Lạc Bảo Giám lập tức bị từng thớ thịt bên trong cuốn lấy rồi hòa nhập vào cơ thể Long thành một bộ phận của hắn, chuyện này có thể kỳ dị với nhiều người nhưng với ma thể của hắn là quá sức đơn giản.
“Hắc hắc… cần phải tập luyện một chút nhưng sẽ rất nhanh thôi trong tay ta lại có thêm một lá bài tẩy không tệ, ta cũng nên báo đáp Cực Lạc lão già kia một chút khi có dịp chứ nhỉ?” Long sảng khoái cười.
…………
………………...
Một tuần sau, Thập Lục Tháp truyền đến tin tức muốn Chấp Pháp trưởng lão trở về tham dự một buổi yến tiệc quan trọng, ngữ khí vô cùng cứng rắn không thể chối từ.
“Là Tôn Thượng đóng dấu thiệp mời, hắn chẳng lẽ có âm mưu gì?”
Cầm lấy tấm thiệp, Thiên nghi hoặc nhìn vào con dấu của Tôn Thượng đóng bên trên mà nhìn đến Long hỏi.
“Em không biết, ắt hẳn không phải chuyện tốt nhưng không thể không tham gia, Tôn Thượng nếu đã tự tin đóng dấu lên thiệp mời thì đã chuẩn bị sẵn cho phương án em không đến, khi ấy mọi việc có thể sẽ tệ thêm.”
Long cơ trí nóí và hắn là suy đoán chính xác, Tôn Thượng càng mong hắn bất tuân không tham dự yến tiệc của Thập Lục Tháp để dễ dàng kiếm cớ xử lý hắn hơn nữa.
“Ma Ảnh đồ diệt hai gia tộc, lại gϊếŧ đi đệ nhị tôn giả nhưng Thập Lục Tháp lại tìm đến ngươi trước… việc này quá là bất bình thường... ta nghĩ nên để Ma Ảnh quấy nhiễu thêm một vài nơi để bọn chúng phải suy tính thiệt hơn giữa việc ra tay với ngươi hay là Tà Tôn vừa xuất hiện.”
Thiên suy nghĩ hồi lâu rồi nói, hắn cùng Long đều không có bí mật nên cả hai đều rất thoải mái.
“Đề nghị rất hay, xem ra không gϊếŧ thêm một ít thì không được… ngày mai em sẽ lên đường tới Thập Lục Tháp, chuyện ở nhà trông cậy hết vào anh, Dương Kiên cùng hai tên Ma Tướng tùy anh sử dụng.” Long gật gù nói.
“Nhớ phải bảo trọng, tuy anh biết tính mạng cậu rất cứng rắn nhưng không được vì thế coi khinh đối phương, Thập Lục Tháp con quái vật này chúng ta chưa hiểu hết.” Thiên nghiêm giọng nói.
Long gật nhẹ đầu, hắn có dự cảm rất xấu về yến tiệc sắp tới nhưng không nói cho Thiên vì hắn biết chỉ làm gã thêm lo lắng
…………..
Thiểm Tây…
……. Thập Lục Tháp phân đà.
Sáng sớm, ngay khi Long được một nhóm tôn giả hộ tống trở về Thập Lục Tháp tham dự yến tiệc thì Thập Lục Tháp phân đà tại Thiểm Tây thủ phủ đón chào một vị khách không mời, hắn mặc tử y, khuôn mặt sắc lạnh, trên môi vẫn là nụ cười tà dị mà không ai khác chính là Ma Ảnh hay Tà Tôn trong miệng giang hồ.
“Kẻ nào? Đây không phải là nơi mà ai muốn tới cũng được, mau rời đi.” Một tên thủ vệ nhìn Tà Tôn quát.
“Phốc!”
Không có lời đáp trả mà chỉ là một đường kiếm vẽ tới, một cái đầu lâu cứ thế lăn long lóc dưới mặt đất, trên khuôn mặt tên thủ vệ đến khi chết vẫn hiện vẻ giận dữ khi có kẻ dám mạo phạm Thập Lục Tháp lãnh địa.
“Địch tập… địch tập…”
Ngay tức thì tiếng kinh hô rầm trời, Thập Lục Tháp phân đà triệt để hỗn loạn, liên tục có võ giả cầm vũ khí lao đến nhưng trước một tôn sát thần thì chúng chỉ như những con thiêu thân nhào tới hiến dâng tính mạng của mình cho đối phương.
Một giờ sau…
“Ngươi… ngươi là Tà Tôn?”
Thập Lục Tháp phân đà Thiểm Tây ba nghìn nhân mạng hiện chỉ còn một và cũng là người đứng đầu - Thập Lục Tháp một tên tôn giả gọi là Đường Thu.
“Tà Tôn sao? Một cái danh tự không tệ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.