Chương trước
Chương sau
Lưỡi đao ngập sâu vào cổ họng đối phương khiến Đao Thánh mừng như điên thế nhưng khuôn mặt lão biến sắc vì Bán Nguyệt Đao trong tay không thể tiến thêm nữa phân nào nữa, Hiên Viên Lão Quái đồng dạng khϊếp sợ vì nắm đấm của lão cũng chỉ làm da thịt đối phương lún sâu vào nửa tấc không hơn, cả hai không nhận ra da thịt Ma Ảnh đã biến chuyển thành một màu lam sắc.
“Dịch Cân Kinh đệ ngũ tầng!”
“Các ngươi là gãi ngứa cho ta sao?”
Ma Ảnh gầm lớn như cự thú, Dịch Cân Kinh thôi động tận cùng khiến thân thể hắn cứng rắn dị thường, đao khí cùng quyền kình xâm nhập cũng bị thiên địa chi khí xóa tan thành hư vô, luyện thành đệ ngũ tầng thần công, phòng ngự của Ma Ảnh tăng tiến đến một cấp bậc mà thần binh bình thường cũng khó mà chém ngang, thân thể hắn còn là từ bổn nguyên ma khí ẩn chứa Phượng Chi Huyết cùng Long Chi Huyết tạo thành nên cường hãn khó thể tưởng tượng được.
“Không tốt!”
Cả Hiên Viên Lão Quái và Đao Thánh đều nhận ra tình cảnh không ổn, cả hai mới chỉ là cảnh giới thất cấp bản chất đã không phải đối thủ của kẻ đáng sợ này.
Hiên Viên Lão Quái phản ứng mau lẹ hơn, sau khi trăm quyền thất thủ lão ngay tức thì biến chuyển khinh công thoát đi vậy nhưng…
… một bàn tay còn nhanh hơn lão.
“Phốc!”
Ma Ảnh một quyền đi ra ẩn chứa bạo liệt kình lực dời sơn lấp bể đánh tới, không cần dụng đến võ học chỉ đơn thuần đơn giản một quyền nhưng với Hiên Viên Lão Quái thì đã quá nhanh rồi.
“Ầm!”
Ăn một quyền hung bạo, Hiên Viên Lão Quái lưng hõm vào một hố sâu từ sau ra trước, lục phủ ngũ tạng theo đó nổ tung thành hỗn độn, lão trợn tròn mắt chết không thể chết hơn vậy nhưng tình cảnh quỷ dị hơn hiện ra khi cả thi thể lão héo rũ nhanh đến nỗi bằng mắt thường trông thấy được trở thành một cái túi da và nổ tung thành phấn vụn như thể chưa từng xuất hiện trên cõi đời này vậy.
“Khặc khặc… gϊếŧ chóc quả nhiên làm ta hưng phấn không thôi…”
Ma Ảnh liếm môi tà dị nói, tràng cảnh của Hiên Viên Lão Quái dĩ nhiên là do ma khí cắn nuốt mà thành, gϊếŧ càng nhiều, gϊếŧ đối thủ càng cường đại thì hắn sẽ như Long càng mạnh lên..
“Không… không… Pặc…”
Đao Thánh muốn chạy nhưng đến dũng khí để bỏ chạy cũng không có, cổ lão từ khi nào đã bị một bàn tay cứng như gọng kìm chụp lấy như chụp lấy một con gà con.
Bán Nguyệt Đao vẫn cắm trên cổ Ma Ảnh nhưng hắn vẫn dửng dưng không cảm xúc, một tay xuất quyền trấn áp Hiên Viên Lão Quái, một tay khống chế Đao Thánh đều cực nhanh cực chuẩn và cực hung tàn.
“Liều chết bảo hộ lão tổ!”
Hạ Hầu gia võ giả tử thương quá nửa do dư âm cuộc chiến lan tới nhưng nhìn thấy cảnh Đao Thánh bị chụp cổ cũng không một chút do dự cầm lấy vũ khí lao tới, Hạ Hầu gia không thể không có Đao Thánh.
“Hiên Viên gia đã xong, Hiên Viên võ giả kẻ nào muốn báo thù thì theo ta tru diệt đại ma đầu.”
Hiên Viên gia lúc này Hiên Viên Lão Quái đã chết, chúng võ giả đều hai mắt đỏ hồng nghĩ đến tình cảnh gia tộc sau này, gia tộc tàn lụi hết thảy là do tên ác ma trước mặt chúng gây ra, một tên rồi lại một tên toàn bộ đều bất chấp tất cả xông tới báo thù, Hiên Viên Lão Quái ở dưới suối vàng nhìn thấy tình cảnh này chắc hẳn cũng được an ủi không ít.
“Đều là võ giả có chí khí, ta sẽ cho các ngươi được chết thống khoái không phải chịu nhiều đau đớn.”
Ma Ảnh nhìn lấy ngập trời thân ảnh bủa vây lấy mình lạnh lùng nói, Minh Hỏa Thần Kiếm lại vung lên chém ra một đường kiếm lãnh khốc.
“Phốc… Phốc… Phốc…”
Kiếm quang lóe lên, kiếm khí sắc bén không thể chống lại bổ ra trăm cái đầu lâu lăn long lóc trên mặt đất, máu tươi phun ra như suối nhưng chỉ làm Hiên Viên cùng Hạ Hầu võ giả hai nhà càng thêm điên cuồng, biển người như muốn nhấn chìm lấy Ma Ảnh.
“Vô Ngã Kiếm - Cuồng Ma Huyết Vũ.”
Nhổ ra Bán Nguyệt Đao trên cổ cùng thả ra Đao Thánh lúc này đã là một cái xác xuống mặt đất, Ma Ảnh hai mắt u lãnh một màu đen sâu thẳm tràn ngập ma tính, hắn từ bỏ phòng ngự để thả mình lao đến đón tiếp biển trời võ giả, tử y rách nát cùng tóc dài vũ lộng trong gió, Minh Hỏa Thần Kiếm di dộng như một đoàn tử sắc không ngừng gặt hái tính mạng võ giả trước mặt hắn.
“Gϊếŧ… Gϊếŧ… Gϊếŧ…”
Tiếng gào thét vang trời, Hạ Hầu gia lãnh địa chỉ sau vài hơi thở đã trở thành một cánh đồng bát ngát thi thể, máu chảy thành sông, Ma Ảnh thân thể cùng thần kiếm trong tay sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ như một huyết nhân, máu lại không phải của hắn mà là của đối thủ, hắn như một cuồng ma không ngừng hái lượm lấy võ giả tính mạng.
“Ác ma…. Gϊếŧ… Gϊếŧ… Gϊếŧ…”
Không ngừng có kẻ ngã xuống, không ngừng có kẻ chết đi, Hạ Hầu cùng Hiên Viên tám vạn võ giả nhưng hiện tại có thể đứng trên mặt đất ước chừng chỉ còn khoảng hai vạn, những kẻ còn sống đều bị sự hung tàn cùng lãnh khốc của ác ma dọa sợ.
“Phốc! Sao? Các ngươi không đến gϊếŧ ta nữa sao?”
Lại một kiêm xỏ xuyên đầu ba tên võ giả, Ma Ảnh cười ghê rợn nói.
Một thân máu huyết nhuộm đỏ, hai mắt lặng lệ tràn ngập sát khí, dưới chân là vô vàn thi thể cùng thịt nát và mảnh xượng vụn… hai vạn võ giả còn lại nhìn đến cảnh tượng ấy nào còn dũng khí nữa.
“Phốc… phốc… so với đồng bạn đã ngã xuống thì các ngươi nhát gan hơn nhiều lắm, chính vì thế ta sẽ cho các ngươi phải hứng chịu cái chết đau đớn nhất.”
Lại bạt ra một kiếm lượm đi mười cái đầu, Ma Ảnh cười lạnh nói làm đám võ giả chấn kinh, chúng mất cả cái dũng khí bỏ chạy rồi.
“Vô Ngã Kiếm - Ma Ngục Cuồng Loạn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.