Chương trước
Chương sau
“Nghi hoặc vì sao ta lại biết sao? Lê Ngọc à Lê Ngọc, ngươi giả ngu hay thật là ngu như heo đây? Trọng thương như ngươi vẫn có thể vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh ta, ngay từ khi bắt đầu ngươi đã mắc sai lầm.” Vô Ảnh Đao cười nói.
“Thì ra là thế, ta cứ ngỡ mình đã ngụy trang thật tốt đấy.”
Bị bóc mẽ, Lê Ngọc cũng không cần tiếp tục giả bộ trọng thương nữa, hắn nhìn đến Vô Ảnh Đao cười nhạt đây khinh thị, bộ dáng quay ngoắc 180 độ.
“Không chơi đùa nữa sao? Nói đi! Vì sao ngươi phản bội Phi Long Các?” Vô Ảnh Đao nhìn chằm chằm Lê Ngọc lạnh lùng nói, sát ý đã bao trùm không gian.
“Đương nhiên là vì tiền, phải ở mãi cái chốn rừng sâu không một bóng người này đã khiến ta ngán đến tận cổ, vốn dĩ muốn đợi đám lão già kia trở về lừa dối một phen hòng tìm kiếm Lưỡng Cực Thần Kiếm nhưng xem ra không thể, sau khi gϊếŧ ngươi thì ta sẽ cao chạy xa bay đến một nơi không người biết để hưởng thụ nhân sinh.” Lê Ngọc cười gằn nói.
“Chỉ vì lợi ích cá nhân mà ngươi dẫn sói vào nhà đẩy 19 vị huynh đệ vào thảm cảnh, chỉ vì lòng tham mà ngươi bán đi năm kiện siêu cấp thần binh ngàn đời qua thủ hộ dân tộc ta… hôm nay ta nhất định sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục để sám hối tội lỗi với liệt tổ liệt tông.”
Vô Ảnh Đao gương mặt vặn vẹo đầy giữ tợn, hành động phản bội của Lâm Ngọc làm hắn phẫn nộ đến đỉnh điểm, cuộc đời này hắn căm ghét nhất là kẻ phản bội mà Lâm Ngọc còn là phản bội của dân tộc, Vô Ảnh Đao đao trong tay từ lâu đã rời vỏ.
“Phốc… Xuy….”
Một rút một bổ, Vô Ảnh Đao đao pháp chỉ đơn giản là rút đao và bổ đao nhưng đáng sợ là ở cái tốc độ nhanh đến khó tin khiến đối phương khó bề phòng bị.
Mười tuổi cầm đao, mười một tuổi luyện đao, Nguyễn Kình ngày đêm khổ luyện rút đao cùng bổ đao hai động tác tưởng chừng giản đơn này đến xuất thần nhập hóa. Bốn mươi năm ròng rã khổ luyện, từ một ngày vung đao năm nghìn lần đến hiện tại là ít nhất năm vạn lần giúp cho đao trong tay hắn nhanh đến độ không kẻ nào nhìn thấy được quỷ tích, kẻ thủ của hắn trước lúc chết cũng chỉ vinh hạnh được nhìn thấy tia sáng phản chiếu từ lưỡi đao tại một khoảnh khắc trước khi hồn lìa khỏi xác, Vô Ảnh Đao từ đó mà danh chấn giang hồ.
“Đao của ngươi rất nhanh nhưng có nhanh bằng độc phấn của ta không?”
Lê Ngọc thân ảnh cấp tốc lùi về sau, tay hắn vung lên một đoàn độc phấn bao phủ lấy Vô Ảnh Đao.
“Để mạng lại đi Lê Ngọc!”
“Phốc… Phốc… Phốc…”
Ánh đao chớp động, chỉ chưa đầy một cái chớp mắt Vô Ảnh Đao đã bổ xuống hơn trăm đường tạo thành một trăm cơn gió quét phăng độc phấn trước mặt, hắn gầm gừ lao đến chỗ Lê Ngọc khiến gã thất kinh.
“Là ngươi ép ta! Linh Xà Trảo!”
Lê Ngọc dữ tợn gào lên, hai tay hắn uốn lượn như hai đầu rắn chia làm hai đường chụp đến đầu cùng hạ bộ Vô Ảnh Đao, mười đầu ngón tay đen kịt độc tính muốn xuyên thủng thân thể đối thủ.
“Xuy… xuy… xuy…”
“Keng… Keng… Keng…”
Đao lại rời vỏ, Vô Ảnh Đao một hơi bổ xuống mười đao cực mạnh nhưng chỉ có thể chặn lại mười đầu trảo hung ác, độc tính trên tay Lê Ngọc vậy mà khiến đao của hắn thủng năm lỗ và còn đang không ngừng bốc lên hắc khí khiến hắn lạnh gáy.
“Sợ sao? Yên tâm đi thi thể của ngươi sau khi chết ta sẽ băm thành trăm mảnh cho heo ăn… hahaha…”
Lê Ngọc cười gằn nói, tay hắn lại biến trảo đánh tới mà lần này là nơi trái tim và ổ bụng Vô Ảnh Đao.
“Trở thành thức ăn cho heo chính là ngươi thẳng khốn!”
Bị dồn ép liên tục, Vô Ảnh Đao vẫn không loạn mà cố gắng né tránh đường trảo hung ác tìm cơ hội phản kích.
“Xuy… xuy… xuy…”
Linh Xà Trảo biến ảo khôn lường, Vô Ảnh Đao sau trăm đường trảo không thể không bị cắt qua vài đường, làn da hắn nơi bị ngón tay Lê Ngọc quẹt đến ngay tức thì đau rát khôn cùng, da thịt nơi vết thương chuyển thành một màu đen kịt và không ngừng lan rộng, độc tính làm thân pháp của hắn ngày một chậm.
“Haha… độc này tên gọi Băng Tâm, độc tính xếp hang thứ năm trong thiên hạ kỳ độc, kẻ trúng độc này máu sẽ bị đông cứng như băng không thể chảy tạo ra đau đớn khôn cùng, để có được nó ta đã tốn một cái giá không nhỏ nhưng ngươi lại bắt ta phải phí phạm một lượng lớn Băng Tâm Độc, chết đi thằng chó!”
Lâm Ngọc cười gằn nói, Linh Xà Trào hai đường trảo đã bủa vây đến không cho Vô Ảnh Đao có thể thoát thân.
“Xuy… xuy…”
Cảm giác mười đầu ngón tay đã đâm vào da thịt con mồi, Lâm Ngọc gương mặt không dấu được vui sướng nhưng chỉ ngay sau đó hai mắt hắn trợn mở vì hắn nhìn thấy… một tia sáng.
“Phốc!”
Âm thanh khô khốc vang lên, trên cổ Lâm Ngọc xuất hiện một đường tơ máu như thể được đeo một sơi dây chuyền màu đỏ và chỉ ít giây sau đầu hắn cứ thế từ từ đổ ập xuống trong khi mười ngón tay vẫn như cũ cắm trong người Vô Ảnh Đao.
“Rầm!”
Lạnh lùng nhìn thi thể Lâm Ngọc đổ ập xuống, Vô Ảnh Đao thở dốc một hơi, hắn vẫn một mực đợi thời điểm đối phương mất tập trung để rút đao và hắn đã đợi được, khi Lâm Ngọc hưng phấn vì đối thủ trúng đòn cũng là lúc hắn đề phòng xuống mức thấp nhất.
Lục lọi trong người Lâm Ngọc, Vô Ảnh Đao dễ dàng tìm thấy một vài thứ đồ trong đó có thuốc giả của Băng Tâm Độc vì kẻ dụng độc như Lâm Ngọc không thể không đề phòng hiểm nguy bị độc phản phệ.
“Thứ này là?”
Qua môt phen tìm kiếm, một tấm lệnh bài màu đỏ có khắc một chữ Thần chói lọi lọt vào mắt làm Vô Ảnh Đao nghi hoặc không thôi, hắn chắc chắn Phi Long Các không có thứ này.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phi Long Các các vị đại lão tại sao lại rời đi hết?”
Quét mắt nhìn đến tòa lầu các xiêu vẹo, Vô Ảnh Đao nghĩ đến các vị đại lão lại lo lắng không thôi , hắn biết các vị đại lão tu vi cực sâu nhưng thời gian dài như vậy không trở về ắt hẳn đã có chuyện xảy ra.
……………
………
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.