Chương trước
Chương sau
.………..
Trở lại chiến trường trên không, Thập Nhị Minh Vương đã sớm vây quanh Dương Kiên, mười hai tên thôi động tận cùng mười hai thành công lực đồng thời truyền lên người lão tổ khiến khí tức lão tăng vọt.
“Tiên Kiếm Cửu Tuyệt.”
“Nhất kiếm! Nhị Kiếm! Tam Kiếm!..... Cửu Kiếm!”
“Cửu Kiếm Diệt Địa!”
Dương Kiên hỏa khí cuồn cuộn như hỏa nhân, lão một hơi tung ra chín kiếm cũng là Tiên Kiếm Cửu Tuyệt toàn bộ chín chiêu thức, Minh Hỏa Thần Kiếm mang theo tử hỏa quét đến mười hắc thủ đậm đặc ma khí đổ xuống.
“Oành…. Oành… Oành… Oành…”
Bốn kiếm diệt đi bốn hắc thủ, chấn động khủng bố khiến Thập Nhị Minh Vương vốn dĩ sinh mệnh tương liên với Dương Kiên lúc này đây đã sắc mặt tái nhợt, nội tạng nhộn nhạo.
“Oành… Oành… Oành… Oành…”
Lại qua bốn kiếm, bốn hắc thủ tiêu trán dưới lưỡi kiếm nhưng chấn động đã đánh bay Thập Nhị Minh Vương toàn bộ mười hai tên, Dương Kiên da thịt cũng đã rạn nứt vì cắn trả từ năng lượng bạo phát nhưng lão vẫn cố chống đỡ từ sự trợ giúp Minh Hỏa Thần Kiếm.
“Oành!”
Kiếm thứ chín, Dương Kiên toàn thân rệu rã không còn một chút sức lực, chân lão run rẩy đứng không vững vì tiêu hao quá độ, không còn Thập Nhị Minh Vương giúp nên lão phải tự lực cánh sinh chống đỡ nhưng cho dù là thập cấp hay có thần kiếm trợ giúp thì lão vẫn cần phải có thời gian khôi phục còn Ma Tôn một hắc thủ cuối cùng đã tới rồi.
“Oanh… Ầm… Ầm… Ầm…”
Lần thứ hai ăn trọn một chưởng Đại Ma Vô Cực Chưởng của Long nhưng lại mạnh gấp mười lần, Dương Kiên hỏa khí bị ma khí đánh tan trong tích tắc, ma khí lần này còn là mang theo bốn loại áo nghĩa đại đạo khiến Vô Cực chi ý của Dương Kiên bị lung lay tạo thành thương thế còn nặng nề hơn gấp bội và dĩ nhiên một cái hố sâu dưới mặt đất là do lão tạo ra.
“Khục… khục… khục…”
Dương Kiên miệng trào máu tươi và cả mảnh vỡ nội tạng, ma khí xâm lấn toàn bộ kinh mạch phong bế hoàn toàn hỏa khí của lão, trong đầu lão không ngừng hiện lên những hình ảnh dâʍ ɖu͙ƈ từ ảnh hướng của Dâʍ ý khiến lão bối rối rơi vào suy nghĩ vô định không thể tập trung và chỉ một sát na sau thôi một bàn chân đã đập thẳng vào mặt lão.
“Oanh…”
Chưởng đến cước, Long đến nhanh như tia chớp tung một đạp siêu mạnh vào chính giữa mặt Dương Kiên đập lão bay ra sau như một viên đạn pháo, khuôn mặt già nua đã biến dạng hoàn toàn thành một đống bầy nhầy, đau đớn tột độ nhưng Dương Kiên vẫn không thể thoát khỏi dâʍ ý đang ngày một xâm lấn lý trí mình.
“Bảo hộ lão tổ!”
Thập Nhị Minh Vương hoảng hốt trước tình thế của Dương Kiên, mười hai tên liều mình bỏ qua khôi phục mà nhào đến ngăn lấy Long.
“Một đám chuột nhắt.” Long cười lạnh nói.
“Tái Thế Luân Hồi Trảo.”
Tay biến trảo, mười ngón tay Long như mười lưỡi kiếm với quỷ tích vô cùng tà dị đánh tới Thập Nhị Minh Vương
“Xuy… xuy… xuy….”
“Xịch…. xịch…. Aaaaaa… tay ta….. Aaaaaaa… xuy…. xuy….”
“Không tốt, mau lùi lại.
Thập Nhị Minh Vương đệ nhất minh vương cảm giác được tử vong trước những ngón tay hung hiểm kia mà gào lên nhưng có chút muộn, thực lực của chúng tuy đều là cửu cấp nhưng trước mặt Long lại quá mức yếu ớt.
“Phốc… phốc…..”
Trảo xuyên thịt, hai cái đầu lâu lăn long lóc dưới trảo chiêu ác hiểm của Long, Thập Nhị Minh Vương nay chỉ còn lại mười tên.
“Chạy… mau lùi… phốc…”
Thập Nhị Minh Vương đệ ngũ minh vương ôm cánh tay cụt nói như hét nhưng âm thanh bỗng im bặt vì một đầu hắc thủ đã xuyên thẳng qua lồng ngực hắn mà móc ra trái tim còn đang nóng hổi bên trong.
“Phốc… phốc… không, cầu xin ngươi… phốc….. xuy…. xuy… chạy… phốc…. phốc...”
Tốc độ, sức mạnh quá chênh lệch, sau mười hơi thở Thập Nhị Minh Vương có thể rút lui đến bên cạnh Dương Kiên chỉ còn lại năm tên, hai tay Long đã thấm đẫm máu tươi, dưới chân hắn là vô số mảnh bộ phận cùng nội tạng của bảy cái xác không rõ hình hài.
“Lão tổ, còn cầm cự được không?”
Đệ nhất minh vương hốt hoảng nhìn qua Dương Kiên nói gấp, áp lực từ Ma Tôn quá lớn khiến hắn không còn dũng khí có thể đối kháng với tên ác ma ấy.
“Khục… khục… các ngươi… tranh thủ cho lão phu chút thời gian… khục… khục…”
Dương Kiên khuôn mặt biến dạng hoàn toàn trước một đạp như núi đập của Long thậm chí là xương sọ lão cũng theo đó rạn nứt đến đau đớn tột cùng nhưng lão là sợ chết hơn nên miễn cưỡng áp chế đau đớn nói, nội thương cùng ngoại thương quá mức nghiêm trọng nên lão cần chút ít hơi thở nhờ vào Minh Hỏa Thần Kiếm khôi phục.
“Chút thời gian? Tiếc là ngươi có cơ hội đó rồi.”
Giọng nói khô khốc pha lẫn sát ý kinh người rơi vào tai Dương Kiên cùng đám minh vương làm toàn bộ kinh hãi tột độ và đến khi ánh đao lóe lên từ đằng sau thì chúng mới nhận ra rằng ác ma đã di chuyển đến sau lưng minh.
“Khốn kiếp…. xuy…. Keng…. Keng…. phốc… phốc….”
Dương Kiên hai mắt trợn trừng trước tử vong uy hϊếp, lão dùng hết sức bình sinh còn lại vung lên thần kiếm chống đỡ một đao hung ác và một lần nữa bị đánh bay nhưng đám minh vương lại không có thần kiếm, đao vừa đến không phải một chém mà là một trăm đường đao xé toang không gian.
“Xuy… xuy… phốc… phốc…”
“Aaaaaa……. Aaaaaaaa………… không…. đau quá… đừng… đừng gϊếŧ chúng ta….”
Đao nhuộm máu, lại thêm ba cái đầu lăn long lóc dưới lưỡi ma đao, hai tên minh vương cuối may mắn không chết cũng đã như tàn phế vì tứ chi bị gọt, chúng lăn lộn trong dòng sông máu dưới mặt đất mà gào thét.
“Ồn ào! Xuy… xuy…”
Long hai mắt hung ác nhìn qua hai tên phế nhân, đao trong tay hắn lại vung lên hai đường chém ngang hai tên minh vương cuối cùng, mùi máu tanh tươi nồng đậm đến gay mũi.
“Bịch… bịch… khốn kiếp… sao hắn lại mạnh như vậy.... khốn kiếp…”
Chật vật bò ra khỏi đất đá, Dương Kiên nằm rạp trên mặt đất vì không thể ngồi dậy được nữa khi xương cốt đã đứt đoạn, đón đỡ một đao chỉ có thể giúp lão không bị chém ngang nhưng vẫn phải chịu đựng phản chấn cực lớn..
Ôm lấy thần kiếm, hai mắt nhìn bầu trời hắc ám, Dương Kiên lần đầu tiên trong đời cảm nhận được tử vong đang đến rất gần mình.
“Oành… Oành… lão tổ cứu mạng… không…. Aaaaaa…. Aaaaa….”
“Không… không… ta đầu hàng…. chúng ta đầu hàng… phốc… phốc…. Aaaaa…. Aaaa..””
Tiếng kêm thảm thiết vang vọng đất trời, Dương Kiên nhìn lại phía Minh Giáo tổng bộ, nơi máu tươi đã chảy thành sông, thi thể ngổn ngang như núi mà đa phần đều là võ giả Minh Giáo, thượng tầng thất bại khiến lòng người tan rã, võ giả Minh Giáo ý chí chiến đấu giảm sút trở thành con mồi yếu ớt trước đối phương hung tàn.
……….
“Hắc hắc.. đến kiếp sau cũng đừng quên một chuyện đó là trêu chọc bản tọa chỉ có một cái kết cục… CHẾT..”
Long thân ảnh chớp động, hắn đến trước mặt Dương Thiên cười lạnh, Ma Đao gọn ghẽ quét đến cổ lão một đường.
“Oành… Oành…”
“Lão bằng hữu… ta đã tới muộn….”
Bỗng nhiên một giọng nói xa lạ vang đến, một cỗ hỏa khí cực cường đánh tới khiến Long bị đẩy lùi hơn trăm thước mới định hình lại được đồng dạng cứu đi tính mạng Dương Kiên, xuất hiện là một lão giả già nua tráng kiện, thân mặc hồng y tràn ngập uy nghi.
Lão già xuất hiện bước đi chậm rãi nhưng mỗi bước lại như súc địa thành thốn vượt qua không gian mà đến, cứ mỗi bước chân của lão lại mang theo vô tận hỏa diễm làm bầu trời hắc ám bên trên lắc lư như muốn vỡ nát chẳng khác nào hỏa thần giáng lâm và lão cũng chính là tán tu võ giả đệ nhất lãnh tụ - Hỏa Thần.
“Hỏa Thần! Là ngươi sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.