Chấn thương làm Quách Ngoan biết không thể đón đỡ cú đấm này nhưng biểu hiện của lão lại khiến Độc Cô Ngã ánh mắt co rút vì lão lại tràn đầy tự tin pha lẫn một chút thương hại.... chính là thương hại.... lão là thương hại ai? Dù không biết đối phương ở đâu lấy được sự tự tin thế nhưng nắm đấm của Độc Cô Ngã vẫn không chậm hơn nữa phần, đến cấp bậc này thì đâu thể chỉ vì một chút sợ đông sợ tây lại có thể chùn bước.
“Phốc!”
Quyền đầu chạm vào khuôn mặt của Quách Ngoan làm cơ mặt của Độc Cô Ngã giản ra không ít nhưng tiếp đó da gà lão nổi lên cuồn cuộn vì nắm đấm của lão chỉ có thể đánh vào nửa xích mà không thể tiến thêm như có một cỗ năng lượng khủng bố chặn đứng lại.... và.... thật là có một cỗ năng lượng xa lạ, nó không chỉ chặn đựng nắm đấm của lão mà còn cắn trả lại và hủ hóa cả da thịt của lão bằng một tốc độ kinh người.
“Khục.....khục.... khặc khặc.... đánh chó phải ngó mặt chủ! Ngươi đã quên sao?”
Chấn động mạnh khiến thương thế của Quách Ngoan nặng và máu trong miệng lão lại ào ạt trào ra nhưng trên môi lão lại là một nụ cười quỷ dị, quỷ dị ở chỗ nụ cười của lão có suиɠ sướиɠ vui vẻ, có buồn bã đau khổ và có cả thương hại cùng khinh bỉ.
“Đó.... đó là thứ gì..... ma..... ma khí sao?”
Độc Cô Ngã khϊếp hãi lắp bắp hỏi trong vô thức và rất nhanh thôi lão nghĩ đến kẻ nào, sau lưng của Quách Ngoan chính là hắn và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-san-moi/651879/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.