Chương trước
Chương sau
“Chủ nhân một mình trảm Thiếu Lâm thập bát la hán, Phật đạo mười hai tên Bồ Đề Pháp Tăng... chưa hết vẫn còn thêm đó Hoa Sơn năm tên chân nhân đỉnh cấp, Nga My chín vị Sư Thái cường hãn..... hết sao? Không, còn nữa........ mười lăm tên vị Cường Giả thất cấp, sáu mươi chín tên Cường Giả lục cấp trở xuống...... toàn bộ....... nghe cho kỹ, chính là toàn bộ không một kẻ nào còn sống trong trận đại chiến đó mà chủ nhân vẫn hiên ngang đứng vững, ngài còn thu phục được Phục Ma và một đầu gấu hung hãn làm thuộc hạ........”
Huấn Thiên dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước thế nhưng lúc nghe Lâm Hoàng nói cũng phải há hốc mồm trợn ngược hai mắt không thể tin nổi..... trời đất quỷ thần ơi, tồn tại nào trong lời kể của Lâm Hoàng đều chẳng khác nào những bậc thần thánh trong tưởng tượng của lão hay Huấn gia, vậy mà toàn bộ đều táng thân trong tay Ma Tôn, chuyện này vượt quá tầm mà lão có thể tưởng tượng nỗi.....
Nhìn biểu hiện của đồng bạn, Lâm Hoàng là cực độ thích thú vì ngày đó lão nghe tin tức báo về cũng là y hệt vậy, cơ mà nếu lão biết được sau đó Long còn diệt đi ba mươi tên Thần Vệ và ba vị Nguyên Lão Thập Lục Tháp thì không biết lão có chết đứng không nữa., dù sao chuyện này quan hệ với Thập Lục Tháp nên tin tức bị phong bế một
“Lâm....Lâm lão đầu....... ngươi....... ngươi nói là sự thật?” Phải qua một lúc lâu, Huấn Thiên mới ổn định lại được tâm tình mà lên tiếng dò hỏi.
“Hahaha.......... không thể nào sai được........ hôm nay ta lại còn nhận được một tin tức rung động và cũng là do chủ nhân làm ra......” Lâm Hoàng vuốt râu cười nói, được trang bức trước một kẻ đồng niên như Huấn Thiên lão đầu khiến lão vui vẻ không ngớt.
“Hừ! Thần thần bí bí cái cứt khô gì, có gì mau nói đi.” Huấn Thiên mặt ửng đỏ xấu hổ vì Huấn gia như một thằng mù trước Lâm gia.
“Hahaha....... chủ nhân đã thu phục Đào Hoa Đảo bên kia, từ này ngoài Đoàn Gia thì dưới trướng chủ nhân còn có một đại phái là Đào Hoa Đảo...... ngươi nói xem quyền uy của chủ nhân hiện nay lớn đến đâu cơ chứ?” Lâm Hoàng cười lớn, Ma Tôn càng mạnh thì Lâm gia cũng theo đó càng dành được nhiều quyền lợi.... ai biểu chúng sáng suốt lựa chọn được một vị minh chủ tốt chứ.
“Ực!!!”
Huấn Thiên lão già nuốt một ngụm nước bọt rõ to, Đào Hoa Đảo tồn tại cao siêu như thế mà vẫn phải cam chịu đầu nhập làm thuộc hạ cho Ma Tôn thì dùng đầu gối cũng biết thực lực của hắn đã đạt một tình trạng khủng bố nhường nào.
“Lâm Hoàng..... ngươi nói..... chúng ta...... chúng ta có thể đạt được vị trí như Dương gia hay không?” Lại qua một hồi lâu, Huấn Thiên nhìn chằm chằm vào Lâm Hoàng nói, ngữ khí run run như kích động không thể kìm chế nỗi, chủ nhân biến mạnh làm lão đột nhiên mơ tới ngày Huấn gia trở thành một thế gia xếp vào hàng ngũ đứng đầu trên giang hồ.
“Hahaha..... lão già ngươi rốt cuộc cũng nghĩ thông, ta hôm nay hẹn ngươi tới chính là vì chuyện này, Dương gia sau lần trước trêu chọc chủ nhân thì chỉ còn một vị lão tổ là Cường Giả lục cấp thế nhưng ta vẫn một mực thăm dò chúng và tám chín phần mười có thể khẳng định bọn chúng vẫn còn một con bài chưa lật, con bài này chính là thứ giúp chúng đứng vững ở vị thế một gia tộc lớn cho dù thiệt hại nặng nề đến như vậy....... lần này tốt rồi, chỉ cần chúng ta có thể khiến chủ nhân bằng lòng hỗ trợ thì ta tin chuyện diệt đi Dương gia chỉ là sớm muộn.......” Lâm Hoàng cười nói đầy tự tin, lão cũng như Huấn Thiên đều có mơ ước biến gia tộc mình trở thành một đại thế gia để con cháu có thể ngẩng cao đầu khi xuất hiện ở bất cứ đâu trên giang hồ.
“Nói thì thế nhưng cả ngươi và ta đều biết để trở thành một thế gia đâu phải điều đơn giản, cơ bản nhất đó là thực lực của chúng ta quá thấp nên cho dù được chủ nhân nâng đỡ lên cũng không thể khiến các thế lực lớn coi trọng.” Huấn Thiên than thở, đạo giả nay đâu bằng xưa càng lúc càng yếu ớt chỉ có thể bám víu vào chính trị để có thể tồn tại.
“Haha..... điều này ta đã nghĩ đến, chúng ta tuy thực lực bản thân là không đủ nhưng nếu mời chào những Cường Giả khác thì lại thế nào? Ngươi cũng đừng lo chuyện cao thủ mời đến thực lực quá cường dẫn đến đảo khách vi chủ vì chủ nhân vẫn còn đó, chúng làm việc cho chúng ta chẳng khác nào là làm việc cho chủ nhân.” Lâm Hoàng cười nói, có vẻ như lão đã suy tính việc này khá chu toàn rồi.
“Biện pháp này đúng tuyệt nhưng về lâu về dài thì tự thân chúng ta vẫn phải nâng cao thực lực bản thân lên mới là chính đạo.” Huấn Thiên lão già nhăn mặt nói.
“Ngươi nói rất đúng, rất may là trong tay chủ nhân đang có hai kiện đồ vật có thể giúp chúng ta hai nhà tăng lên thực lực trên diện rộng.” Lâm Hoàng nở nụ cười bí hiểm.
“Nhanh........ nhanh nói.......”
Không vội vàng, Lâm Hoàng lão đầu lại húp thêm vào ngụm trà đợi Huấn Thiên sắp bão nổi mới chịu mở miệng.
“Bản ghi chứa đựng mười lăm năm tham ngộ của Thái Cực Lão Nhân và Thánh Hiền Kinh Thư của Dương gia....... hai thứ này đang ở trong túi của chủ nhân.”
Huấn Thiên gương mặt già nua từ tức giận lại chuyển thành hưng phấn như chú rể ngày cưới, Thái Cực Lão Nhân là ai ?Lão là Thánh Hiền duy nhất của đạo giáo, đạo pháp cao thâm vô biên nên mười lăm năm tham ngộ của lão chắc hẳn quý báu không thứ gì sánh kịp đối với đạo giả...... đã thế còn thêm cả Thánh Hiền Kinh Thư món chí bảo của Dương gia nữa, nếu có thể tham ngộ hai thứ này thì đạo giả cho dù đầu óc bằng hạt nho cũng phải nở to ra.
“Khà khà..... hôm nay có thể làm lão già ngươi đi hết bất ngờ này sang bất ngờ khác thật làm ta thoải mái vô cùng mà......” Lâm Hoàng vuốt râu thỏa mãn.
“Sao ta có thể không bất ngờ trước hai kiện đồ vật vô giá này, ngươi cũng biết Thái Cực lão nhân gia đối với chúng ta thế nào mà? Thánh Hiền Kinh Thư chưa nói đến mà chỉ cần được tham vấn mười lăm năm ngộ đạo của lão nhân gia ngài thì chúng ta đạo giả chắc chẳn sẽ sản sinh ra đến một tên Cường Giả.” Huấn Thiên kích động nói.
“Chuyện có thể cầm đến hai món đồ này cũng không quá khó, ta đã bí mật đi lại với Đoàn Dự đại nhân bên đó không ít nên biết được chủ nhân với hai món đồ này cũng không quá coi trọng mà đã giao cho Đoàn Dự đại nhân giữ, tuy nhiên Đoàn Dự đại nhân không thể trực tiếp đưa cho chúng ta được mà cần sự đồng ý của chủ nhân.”
“Ý ngươi là chúng ta cần lập công trạng, sau đó thinh cầu chủ nhân ban cho là đã có thể sỡ hửu được hai món đồ này?” Huấn Thiên trợn mắt hỏi.
“Chính là như vậy..... chủ nhân đã là tồn tại bực nào? Hai món đồ này với chúng ta có thể quan trọng đấy nhưng trong mắt chủ nhân chẳng đáng để vào mắt, cái chính là chúng ta phải khiên chủ nhân hài lòng thì mọi chuyện đều dễ nói.”
“Hừ! Chắc hẳn lão già ngươi đã suy tính trước sau đầy đủ các bước rồi, nói đi..... lần này Huấn gia ta quyết dốc hết toàn lực......” Huấn Thiên quả quyết khẳng định, cơ hội chỉ đến một lần.
“Được! Có lời này của ngươi là đủ! Lần này ta đã quyết định chúng ta muốn lập công thì phải lập ra một cái Thiên Địa Hội khác nuốt chửng Bắc Kinh màu mỡ này.” Lâm Hoàng hai mắt lóe lên tia sáng ranh mãnh.
“Thâu tóm xã hội đen Bắc Kinh?” Huấn Thiên lão đầu nhíu mày trước mục tiêu của Lâm Hoàng, xã hội đen Bắc Kinh sau việc Thiên Địa Hội biến mất thì các bang phái xã đoàn mới liên tục mọc ra mà kẻ nào cũng thầm hiểu đứng sau chúng đều là những thế lực lớn........ buôn bán ma túy, mại dâʍ, bảo kê, cho vay nặng lãi, cờ bạc cá độ.... không món nào là không mang về lợi nhuận khổng lồ đặc biệt là ở cái mảnh đất sầm uất bậc nhất này nữa thế nên các thế lực sao có thể buông tha được.
“Ta hiểu lão già ngươi băn khoăn điều gì thế nhưng cầu phú quý trong hung hiểm, chúng ta muốn được chủ nhân coi trọng thì không liều không được, thôn tính được xã hội đen Bắc Kinh sẽ mang lại cho chủ nhân bao nhiêu kim tệ chắc ngươi cũng hiểu.”
“Nói thì dễ thế nhưng tuy chúng ta đều nắm giữ các chức vụ có thể dẹp các bang phái xã đoàn hiện nay nhưng các thế lực khác cũng tương tự như vậy thậm chí còn khủng bố hơn, lực lượng cảnh sát cũng nằm trong tay Dương gia cho nên lão đầu ngươi nói xem phải làm thế nào?”
“Hừ! Đánh chó phải ngó mặt chủ, chúng ta cứ làm xem thử kẻ nào dám ngán đường....... chí ít nếu thất bại thì sau này đứng trước mặt chủ nhân vẫn có thể ngẩng cao đầu....... bên phía cảnh sát ngươi cũng đừng lo, lần giáo huấn của chủ nhân lúc trước chắc hắn chúng vẫn chưa quên.......” Lâm Hoàng cười lạnh.
“Được rồi, cứ cho là giải quyết xong bọn chúng nhưng chúng ta cũng cần một xã đoàn đủ mạnh để thâu tóm một địa bàn rộng lớn như Bắc Kinh.”
“Cái này thì Lâm Phàm sẽ trực tiếp đảm nhiệm, chỉ cần có tiền thì việc lôi kéo bọn đầu gấu này về quá ư là đơn giản, có cả quyền lẫn tiền không phải làm cha thiên hạ sao?” Lâm Hoàng đắc ý nói.
“Lão già ngươi tính toán hay lắm, Lâm Phàm lần này nếu lọt vào mắt xanh của chủ nhân thì Lâm gia cũng theo đó một bước lên mây......... aizz........ ai biểu Huấn gia ta không có người tài chứ, thôi được rồi, chúng ta tính toán kỹ hơn trước khi chính thức bước vào kế hoạch......” Huấn Thiên lão đầu than thở một câu.
“.............”
….................
…............. Bắc Kinh ồn ào là thế và ở một nơi khác cũng không hề an tĩnh là mấy............
…..... Tân Cương............... Hắc Đế cung điện...........
“Aaaaaaaaaaa...............Aaaaaaaaaaaaaaa..................”
Những tiếng thét thất thanh chấn động núi rừng xung quanh, tiếng thét của kẻ chém người có, tiếng thét đau đớn của kẻ bị chém người có..... cung điện nguy nga của Hắc Đế vậy mà đang có một cuộc chiến ác liệt diễn ra.....
“Khục........ ngươi......... các ngươi đều đáng chết..... khục...... khục........ gϊếŧ....... gϊếŧ chúng cho ta......” Trên bảo tọa cao nhất, Hắc Đế vẫn một bộ hoàng bào uy nghi hướng đến đám người bí ẩn phục kích mình gầm lên đầy giận dữ, khóe miệng lão liên tục trào ra tiên huyết đen kịt xem bộ đã bị kẻ gian hạ độc không nhẹ.
“Hahaha....... Bệ Hạ thân mến..... ngươi cũng đã ở cái ngai vàng này quá lâu rồi, nhân gian lạc thú có bao nhiêu ngươi cũng đã được hưởng quá bây nhiêu nên còn tiếc nuối điều gì mà không đi qua thế giới bên kia vấn an liệt tổ liệt tông?”
Ở phía đối diện Hắc Đế là một đám người hung thần ác sát mà đứng đầu là một lão giả rất quen thuộc, lão chính là đại tổng quản Hắc Đế cung, một trong những kẻ hầu cận trung thành nhất của Hắc Đế cơ mà lão lại còn một thân phận khác mà Hắc Đế anh minh một đời cũng chỉ vừa mới biết, Thập Đại Ác Nhân đời trước – lão nhị chính là lão.
“Hừ! Chỉ một ít độc dược cỏn con này mà mơ tưởng có thể hạ được Hắc Đế này thì các ngươi cũng quá coi thường ta rồi.... hôm nay các ngươi Thập Đại Ác Nhân hay là gì đi nữa cũng không kẻ nào còn thể còn mạng mà rời khỏi chỗ này.......” Hắc Đế hai mắt tràn ngập nổ hỏa quát.
“Vậy sao?” Một giọng nói xa lạ xuất hiện, rất nhanh theo đó là hai thân ảnh hiện ra trước mặt Hắc Đế........ là một thanh niên trẻ tuổi và một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đầy mị hoặc, gã thanh niên chính là người vừa lên tiếng.
“Ngươi là?” Hắc Đế sắc mặt ngưng trọng dò hỏi thanh niên nhưng ánh mắt lại không kìm được liếc qua nữ nhân kia, không phải lão bị sắc đẹp của nàng mê hoặc bởi vì nàng mang đến cho lão cảm giác nguy hiểm trí mạng...... tu vi của nàng chắc hẳn ở trên lão.
“Diêm Vạn Sát!” Thanh niên lạnh lùng đáp, ra hắn chính là Diêm La đời này....... à không, Thập Đại Ác Nhân đã vĩnh viễn bị xóa tên khỏi thế giới này thế nên bây giờ hắn chỉ là Diêm Vạn Sát mà thôi, không biết Diêm Vạn Sát sau cái chết của ân sư đã làm những gì nhưng cảnh giới hiện tại của hắn đã là Cường Giả nhị cấp, ở cái độ tuổi này mà đã có tu vi đó phải công nhận hắn là thiên tài trong thiên tài rồi.
Đứng ở cạnh Diêm Vạn Sát, nữ nhân liếc nhìn Hắc Đế cùng đám Ảnh Vệ của lão đầy coi thường, cũng phải thôi vì thực lực chân chính của nàng lúc này là Cường Giả ngũ cấp mà danh tính của nàng rất quen thuộc chính là Đát Kỷ biến mất một cách bí hiểm ở lăng mộ của Trụ Vương năm xưa.
“Các ngươi cũng muốn cái ngai vàng này?” Hắc Đế cười lạnh nói, nữ nhân kia mang đến cho lão áp lực không nhỏ thế nhưng lão vẫn còn đó con bài tẩy chưa lật, đùa chứ hai chữ Hắc Đế kia đâu phải đơn giản.
“Giao ra toàn bộ tài sản, lão già ngươi cùng con trai có thể giữ được mạng.” Diêm Vạn Sát không vòng vò mà trực tiếp ra điều kiện.
“Khặc khặc........ người trẻ tuổi thời nay đúng là không biết trời cao đất rộng là gì... thanh niên này, muốn gia sản của lão già này cũng được, quan trọng là ngươi có đủ thực lực để làm điều đó hay không?” Hắc Đế cười phá lên, bàn tay phất lên ra hiệu cho đám Ảnh Vệ đánh tới.
“Vụt......vụt.......vụt......”
Trung thành tuyệt đối, Ảnh Vệ đứng tại chỗ còn năm mươi ba tên thì mười ba tên ngay tức thì tuân theo mệnh lệnh lao vụt tới chỗ Diêm Vạn Sát như vũ bão quét tới.
Diêm Vạn Sát thân hình bị mười ba lưỡi kiếm cắt qua thành mười ba mảnh thân thể nhưng quỷ dị là không có máu chảy ra mà mười ba mảnh thân thể của hắn cứ thế mờ nhạt đi như làn khói........ là ảo ảnh.... thân pháp của hắn nhanh đến nỗi để lại một ảo ảnh chân thật tại nơi vừa đứng.
“Hỏa Diệm Chưởng!”
Thân ảnh Diêm Vạn Sát như một làn khói đỏ bay vụt ra sau lưng mười ba tên Ảnh Vệ còn đang sững sờ trước ảo ảnh kia, hai cánh tay của hắn quỷ dị tung chưởng lực nhanh đến không tưởng lên mười ba tấm lưng, nội khí của hắn vô cùng hùng hậu và hừng hực hơi nóng như một ngọn lửa nóng bỏng.
“Oành........Oành.........Oành........Oành.......”
Chưởng lực kinh thiên cứ thế xuyên thủng mười ba tên Ảnh Vệ từ sau ra trước, nội khí quỷ dị từ chỗ vết thương vậy mà đốt cháy thân thể của chúng tạo ra mười ba khối thịt cháy khét đen ngòm trông khá ghê rợn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.