Phàn Doanh sửng sốt không thôi, chết con mẹ nó……….lão quên mất người đứng đầu đám người hung tàn này là ai…………..Ngụy Siêu………..Ma Tôn đó, lão lại không chào vị đại lão gia này trước mà cứ hướng Đoàn Dự nói chuyện chẳng khác nào xem Ma Tôn không ra gì sao? Vì một cái xác Huấn Quý mà làm lão không còn giữ được minh mẫn như thường ngày…………tính ra cũng một phần cũng do Long đang rảnh rỗi không việc gì làm lui ra sau một tí thưởng thức Khổ quả cùng khối kiến trúc mỹ lệ hiếm có này. “Tiểu nhân ra mắt Lục trưởng lão đại nhân!” Được Đoàn Dự cảnh tỉnh, Phàn Doanh nhanh chóng vòng ra sau cúi đầu làm lễ với Long, lão hiểu lúc này có nói gì cũng đã muộn, tốt nhất là trực tiếp và ngắn gọn nhất. “Lâm gia Lâm Phàm ra mắt đại nhân!” Lâm Phàm cũng ngay sau đó theo sau làm lễ, nói thật là hành lễ với Đoàn Dự đã làm hắn khó chịu không ít thì đến khi gặp Long hắn lại khó chịu gấp bội vì cái giảng vẻ bất cần đời của gã, một phần cũng là do nhìn qua thì tuổi tác của cả hai bên đều chênh lệch chút ít mà phải làm thế cũng khiến một kẻ vốn dĩ sống trong nhung lụa như hắn chưa thể tiếp thu. Long vẫn đều đặn bóp nát Khổ quả cho vào miệng, hắn không nói gì mà chỉ lặng im hồi lâu tạo thành cái không khí tĩnh lặng bao trùm mảnh đất này khiến bản thân người nào cũng phải chịu một áp lực không nhỏ……………kỳ thực nếu đám người này biết điều Long đang suy nghĩ là trong đám nữ nhân của hắn người nào có cặp mông lớn nhất thì không biết có thổ huyết mà đi chầu ông bà không nữa. “Vù……………vù……………….” Một cơn gió nhẹ đêm khuya thổi qua làm cả người Long mát rượi giúp hắn tỉnh lại trong những mộng tưởng về sắc dục mà trở lại thực tại, ngẩn người nhìn đám hộ vệ cùng Đoàn Dự và hai kẻ xa lạ khác đang đứng cúi đầu trước mình……Long hướng Đoàn Dự hô: “Đoàn Dự! Đã có thể vào bên trong chưa?” “Đệch!” Đám người trợn mắt há hốc mồm trước vị đại gia này, chúng còn đang lo lắng đại nhân giận chó đánh mèo đem tức giận đổ lên đầu bọn chúng mà nào ngờ câu đầu tiên của đại nhân lại như thế khiến chúng không thể tưởng tượng nổi. “Ực!” Đoàn Dự cũng không kém phần hoảng hốt, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra rằng Ma Tôn đại nhân không hề quan tâm đến chuyện vừa xảy ra, gã dẹp đi Huấn Quý vì chẳng qua không muốn một con ruồi nhặng làm phiền bản thân mình mà thôi, còn chuyện làm khách phải đợi đối với hắn chả là gì……..Đoàn Dự đây là nghĩ đúng vì trong suy nghĩ của Long chưa bao giờ có chuyện có được thực lực sẽ coi trời bằng vung, ngoại trừ đối xử với địch nhân thì bình thường hắn sẽ dùng lễ đối đãi, hôm nay hắn là đi chơi chứ không phải đi chém người cho nên đợi một chút cũng có làm sao. “Phàn lão! Có thể vào rồi chứ?” Phản ứng lanh lẹ, Đoàn Dự quay sang hỏi Phàn Doanh lúc này còn chưa hiểu chuyện đéo gì vừa diễn ra. “À! Được…….được chứ…….mời Ngụy đại nhân cùng các vị!” Phàn Doanh qua vài giây để cho não làm việc cũng mau chóng lên tiếng hướng Long cười nói. “Ngươi là?” Long tò mò quay sang hỏi Phàn Doanh. “Tiểu nhân là Lâm gia một tên quản sự nho nhỏ chỗ này, tên là Phàn Doanh, Lục trưởng lão có thể đại giá quang lâm đến GOD quả là một vinh hạnh to lớn cho Lâm gia chúng tôi………à, xin giới thiệu với đại nhân đây là Lâm Phàm, người kế nghiệp của Lâm gia trong tương lai!” Phàn Doanh không hề phật lòng vì bị hỏi lại mặc dù đã giới thiệu mà trái lại còn vui mừng khôn xiết, xem ra vị đại nhân này không hề có thái độ không vui nào với Lâm gia. “Lâm Phàm hân hạnh được gặp mặt đại nhân!” Lâm Phàm không dám chậm trễ tiếp lời đại bá mình, đến giờ hắn vẫn chưa hiểu thái độ của vị đại nhân gia trước mặt nhưng mà cái không khí khủng bố ban nãy làm hắn không hề muốn rơi vào đó một lần nào nữa trong đời……..thật là đáng sợ. “À há! Ra là Phàn lão, ta hôm nay đến đây để chơi cho nên các ngươi cứ tùy tiện đi, cũng đã lâu chưa được đến một nơi như thế này, đi nào……..giới thiệu cho ta biết chỗ này có gì hay ho!” Cơn gió mát làm tâm hồn thư thái khiến Long cảm thấy có chút vui vui, hắn khoác lấy vai Phàn Doanh cứ như tri kỷ khiến lão giật thót mình. “Hà hà! Phàn lão! Đừng quên lão đã hứa với ta những gì, chỗ này mà không chơi vui thì lão không xong với ta đâu!” Đoàn Dự thấy Long vui vẻ cũng hớn hở góp lời. “Được………được………mời các vị! Hôm nay các vị chơi không vui thì cứ đem theo cái đầu của lão Phàn này về theo cũng được!” Phàn Doanh hai mắt rực sáng ra hiệu với Lâm Phàm để hắn chạy vào trước chuẩn bị, mình thì dẫn đầu đưa Long cùng đám người vào bên trong. ………… ………………Huấn gia…………. “Cha…………cha………chết tiệt………..cha……..cha……….” Huấn gia gia chủ đương nhiệm Huấn Cao chân thấp chân cao chạy hớt hả về phía gian nhà ở phía sau khu kiến trúc của Huấn gia, miệng không ngừng hô to như thể tận thế sắp ập xuống, nào còn giáng vẻ của một vị gia chủ của một gia tộc. “Huấn Cao? Ngươi đã là gia chủ năm năm rồi mà xem cái giáng vẻ của bản thân mình đi!” Huấn gia người đứng đầu là lão già đầu tóc bạc phơ trong rất có vẻ tiên phong đạo cốt, lão đang thưởng thức tách trà nóng cùng với tiểu thϊếp thì thằng con trai hớt hả chạy tới, nhìn cái dáng điệu của hắn mà lão quát lên. Huấn Cao phẫn nộ tột cùng, hắn trên đời này sợ nhất là cha mình cũng là lão già trước mặt này nhưng tin tức báo về khiến hắn không thể giữ được bình tĩnh nữa, con trai trưởng của hắn là bị người ta gϊếŧ đấy. “Cha……..Huấn nhi bị người ta gϊếŧ! Cha bảo con làm sao có thể giữ được bình tĩnh đây!” Huấn Cao nói như hét lên làm Huấn Thiên cũng là cha hắn sửng sốt, thằng cháu đích tôn của lão bị người ta gϊếŧ? Không thể nào. “Hồ đồ! Huấn nhi hôm nay nói với ta đến GOD chơi, tin tức ngươi nhận được có phải là sai lầm không?” Huấn Thiên gầm lên với con trai. “Cha! Cha xem đi……….Huấn nhi……nó……..chết thảm lắm……..” Huấn Cao hai hàng nước mắt lăn dài trên má, gã đưa điện thoại cho cha mình xem, trên màn hình là một tấm ảnh rõ nét của thi thể Huấn Quý. “…………..Chết tiệt………Kẻ nào? Kẻ nào làm? Kẻ nào làm?” Huấn Thiên nhìn chằm chằm vào thi thể cháu mình trên màn hình điện thoại mà gào lên, nào còn cái dáng vẻ một vị lão nhân gia tiên phong đạo cốt mà là khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ đầy sát ý. “Vẫn chưa thể xác định được nhưng nguồn tin của con báo về là sau đó hung thủ cùng với Phàn Doanh lão cẩu còn rất thân mật tay bắt mặt mừng, bá vai nhau vừa tiến vào GOD vui chơi vừa cười nói như thể cái chết của Huấn nhi là cái chết của một con miêu con cẩu nào đó!” Huấn Cao giận dữ không thôi. “Khốn kiếp! Lâm gia! Được lắm………..các ngươi để cháu ta chết ngay trước GOD còn chưa có một lời bàn giao lại còn cùng hung thủ kết thân chẳng phải xem Huấn gia ta là không khí…….đi, theo ta đến GOD…..ta muốn xem kẻ nào gϊếŧ cháu ta………..thù này không báo thì Huấn gia sao còn có mặt mũi mà lăn lộn ở mảnh đất này nữa?” Huấn Thiên quát con trai. “Cha…….Lâm gia sau lưng còn có……….chúng ta nếu cứ thế mà đến chưa chắc đã kiếm được chỗ tốt……..” Huấn Cao thân làm gia chủ đương nhiên không thể để thù hận che mờ mắt, hắn ngay tức thì cảnh tỉnh cha mình. “Hừ……….con nói được lời này làm ta thật vui sướng khi Huấn gia không hề có một vị gia chủ ngu ngốc………..Lâm gia sao? Cũng chỉ là vài mối quan hệ nhờ thông gia với những thế lực lớn mà thôi, ta sẽ ngay tức thì liên lạc với Dương gia, chỉ cần họ giúp cthì việc này sẽ mang lại cho chúng ta lợi ích không nhỏ đâu…….” Huấn Thiên hai mắt lóe lên tia sáng ranh mãnh. “Cha……Dương gia nghe nói chỉ còn một vị lão tổ mà còn bị thương nữa, con sợ họ không dám có cử động lớn……huống hồ nếu kẻ gϊếŧ Huấn nhi là một người nào đó thuộc những thế lực cự đầu hay chí ít là có quan hệ với họ thì dù Dương gia có đến cũng không thể vì chúng ta mà đứng ra lấy lại công đạo được!” Hơn ai hết Huấn Cao hiểu rõ tính tình con trai mình như thế nào. “Con nói rất đúng………nhưng đừng quên chúng ta đến không chỉ vì kẻ gϊếŧ Huấn nhi mà còn vấn tội Lâm gia để chuyện xảy ra ngay trước cổng GOD, Huấn nhi từ khi bước một chân vào chỗ đó thì Lâm gia với tư cách chủ nhà phải đảm bảo an toàn cho nó, để xảy ra chuyện thì Lâm gia không thể nào tránh khỏi liên quan, việc chia chác 7 chiếc ghế trong Bộ chính trị sắp đến rồi, Huấn gia chúng ta nhân việc này có thể bắt chẹt Lâm gia phải nhường lại số ghế cho mình, mà để làm việc này thì không thế lực nào thich hợp hơn Dương gia cả………..tuy Dương gia tổn thương nặng nề sau chuyện kia nhưng đừng coi khinh một trong bảy đại gia tộc Trung Hoa, ắt hẳn chúng vẫn còn những con bài chưa lật cho nên lần này ta quyết định sẽ cầu cạnh Dương gia!” Huấn Thiên bàn với con trai. “Cha…….để đả động Dương gia chúng ta cần đưa ra cái gì đây?” Huấn Cao gật gù với kế hoạch của cha mình nhưng có chút băn khoăn. “Hắc hắc……….còn có cái gì ngoài lợi ích có thể làm Dương gia lung lay đây, để vứt bỏ 7 chiếc ghế trong Bộ chính trị thì Dương gia ắt hẳn về mặt kinh tế sẽ chịu tổn thất nặng nề, chỉ cần Huấn gia chúng ta hứa sẽ phân đi một nửa số lợi ích thu được từ những chiếc ghế mới trong Bộ chính trị thì ta tin Dương gia sẽ động lòng!” Huấn Thiên cười lạnh. “Cha…….một nửa có quá nhiều không?” Huấn Cao sửng sốt hỏi. “Hừ! Thả con săn sắt bắt con cá rô chẳng lẽ con còn không hiểu, chúng ta hứa thì cứ hứa nhưng đến lúc Huấn gia có trong tay những chiếc ghế quyền lực kia thì việc phân chia lợi ích chẳng phải là do chúng ta quyết định sao? Có bao nhiêu cái cớ có thể đưa ra để cắt xén phần của Dương gia chứ?” Huấn Thiên lão cáo già cười nói. “Cha quả là cao tay! Được, con sẽ đi liên lạc với các vị trưởng bối trong tộc ngay, đội ngũ lần này của chúng ta phải thật hoành tráng để sự việc này rùm beng lên, như thế càng khiến Lâm gia bị đuối lý không thể phản bác được!” Huấn Cao hưng phấn chạy đi. “Tốt lắm! Ta cũng sẽ liên lạc với Dương gia ngay tức khắc!” Huấn Thiên gật gù nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]