Chương trước
Chương sau
“Tới lúc đó rồi tính, một tháng qua im ắng đến lạ thường, ngươi nói bọn chúng đang mưu mô điều gì?” Long cho Khổ Quả vào miệng cười hỏi ý kiến Đoàn Dự về những thế lực gây thù chuốc oán với hắn.
“Theo thuộc hạ thấy thì chúng đây là đang đợi…………đợi thám thỉnh rõ nông sâu của chủ nhân ngài mới hành động, một kích trí mạng, một kích tuyệt sát…….chúng đã thất bại nhiều lần cho nên nhất định lần động thủ này sẽ vô cùng thận trọng và dốc toàn bộ lực lượng cho dù là những con bài chung cực cũng sẽ được vận dụng!” Đoàn Dự suy tư, hắn cũng là người thông minh, đứng về góc độ những thế gia đại phái có hiềm khích với Ma Tôn thì đó chính là kế sách vẹn toàn nhất.
“Hà hà! Cứ đề chúng tìm hiểu đi, nếu không phải cấm kỵ Thập Lục Tháp một hai thì ta đã đánh lên Võ Đang hái đầu đám chân nhân gì đó làm bô đi ỉa cho sướng khoái rồi, giang hồ có quá nhiều quy củ thật mệt mỏi……..” Long uống cạn ly rượu cười lớn khiến Đoàn Dự cùng tên tài xế là một tên Hộ Pháp rùng mình, có lẽ chỉ có vị đại gia này mới có thể phát ngôn ra những từ đại nghịch bất đạo đến thế, cái danh Ma Tôn xa xa chưa đủ dùng rồi.
Cơ mà Long nói cũng có ý đúng, giang hồ mấy nghìn năm đương nhiên sẽ tồn tại những quy củ mà hiện tại nếu hắn tiếp tục ra tay nhất định Thập Lục Tháp sẽ tỏ thái độ, hắn có thể gây chuyện nhưng không thể quá mức vì như thể sẽ dẫn đến các thế lực bất mãn, Thập Lục Tháp ăn cơm nhưng các thế lực khác cũng không nhịn đói, con giun xéo lắm cũng quần mà, nếu bị ép quá mức chắc chắn chúng sẽ vùng lên liều chết, khi ấy cái thu không bù nổi cái thiệt cho nên hành động diệt sát một thế gia hay đại phái của Long nhất định sẽ không bao giờ được tái hiện một lần nữa, đương nhiên là nếu thực lực của hắn đủ mạnh thì khi đó chẳng kẻ nào dám có ý kiến nhưng hiện tại thì chưa.
“…..Kít…………kít…………..” Đoàn xe dừng bánh, Long tò mò nhìn ra cửa số………chữ GOD sáng choáng trên cao một tòa nhà tráng lệ đập vào mắt làm hắn thật rất hiếu kỳ……..
“Haha! Chủ nhân! Xin chào mừng đến với thiên đàng ở nhân gian………..GOD…….” Đoàn Dự cười lớn mở cửa xuống trước rồi vừa cười lớn vừa đưa tay mở cửa cho Long.
Xuống xe, Long bị tràng cảnh trước mắt làm cho có phần choáng ngợp, một tổ hợp công trình hoa mỹ tráng lệ biến mảnh đất này như kinh đô của ánh sáng với đầy đủ các loại màu sắc rực rỡ được một bàn tay tài hoa phối tạo rất bắt mắt.
“Xin đứng lại! Các vị có thiệp mời?” Đúng lúc này, một đám người mặc vest đen sang trọng xuất hiện, thấp thoáng trong lồng ngực mỗi tên đều là những khẩu súng ngắn lạnh lẽo……chắc hẳn chủ nhân nơi đây cũng là dân có máu mặt lắm đây vì ở giữa thủ đô mà bảo vệ có thể ngang nhiên sử dụng vũ khí nóng thì có bao nhiêu nơi có thể có thể làm được…….đám bảo vệ xuất hiện gồm năm tên cao to cường tráng, khuôn mặt góc cạnh nhìn không ra cảm xúc mà chỉ có sự lạnh lùng chứng tỏ cũng không phải là loại bảo vệ bình thường mà là loại gan lì có bản lĩnh, chứng kiến đội ngũ hoành tráng đầy khí thế trước mắt mà chúng không hề nao núng để thực thi trách nhiệm của bản thân.
“Thiệp mời? Thiệp mời nào?” Đoàn Dự ngẩn ra hỏi ngược, hắn được mời đến đây nào biết cái chó gì thϊếp mời nào.
“Xem ra các vị không có thiệp mời! Rất xin lỗi, không có thiệp mời thì không thể tiến vào bên trong!” Tên bảo vệ lạnh giọng nói, bản thân năm tên đều ngưng trọng hẳn lên vì chúng đều có cùng cảm giác đối ngũ trước mặt mình không phải hạng lương thiện, thân làm bảo vệ chỗ này nên chúng tiếp xúc đủ loại con ông cháu cha các kiểu nhưng đội ngũ này khác hắn, tên nào cũng tỏa ra khí thế nguy hiểm cực độ, đặc biệt là gã đàn ông từ chiếc xe chính giữa vừa bước ra, khí thế từ hắn giống như một tòa núi lửa khổng lồ sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
“Haha……….cứ tưởng đại nhân vật nào xuất hiện, thì ra là một lũ nhà quê định trưởng giả học làm sang đến đây……..không có thiệp mời mà cũng đòi bước chân vào GOD, đúng là một lũ quê mùa………. haha…….” Bỗng dưng một giọng cười bỉ ổi làm toàn thể mọi người ngẩn ra quay đầu nhìn sang, một tên bạch y công tử gương mặt trắng bệt xuất hiện cùng với một nữ nhân ăn mặt thiếu vải bên cạnh, miệng hắn phì phèo điếu xì gà cao cấp, tay ôm eo nữ nhân thi thoảng trược xuống phía dưới bóp bóp cặp mông vểnh ra phía sau của ả, trên cổ hắn là một sợi ‘dây xích’…..phải, chính là một sợi dây xích bằng vàng vì không có sợi dây chuyền nào có thể to như thể cả, phải chăng hắn sợ không ai biết hắn có tiền?!.
“Hừ………ta tự hỏi là tại sao con người càng lúc lại càng tìm đến những thú vui bệnh hoạn đến vậy, làm người không muốn lại tìm đến làm chó, lại còn tự xích cổ mình nữa như sợ không ai nhận ra…….huýttttttt…….chặc…….chặc……….” Đoàn Dự sao có thể nhịn đây, hắn cười lớn nói bâng quơ giữa trời, miệng không quên huýt sáo cùng những tiếng gọi mà thường con người sử dụng với loài chó.
“Súc sinh……..mày mắn ai là chó?” Tên thiếu gia cũng không đến nối ngu, hắn nhanh chóng hiểu ra Đoàn Dự ám chỉ mình cho nên giận dữ quát to.
“Ây da…….chó sủa to quá……..dữ dằn quá……..không khéo nó còn mắc bệnh dại ấy chứ, loại này không trừ khử sớm thì rất có thể nó sẽ đi cắn người nha……..” Đoàn Dự cười đối đáp.
“Mày…………..anh Phùng, từ khi nào GOD lại để cho một đám người rác rưởi như thể này sỉ nhục khách nhân đây?” Tên thiếu gia gương mặt đen kịt khi bị sỉ nhục, hắn đương nhiên quan sát đội ngũ của đối phương cho nên hướng đến chỗ mấy tên bảo vệ để tìm sự trợ giúp.
“Các vị! Huấn thiếu gia là khách thường xuyên của GOD cho nên mong các vị giữ mồm giữ miệng, các vị đã không có thiệp mời thì hãy rời di, tránh làm phiền những vị khách nhân khác!” Tên bảo vệ họ Phùng dõng dạc nói, trong thâm tâm hắn cực kỳ ghét tên Huấn thiếu gia này nhưng với chức trách bản thân, hắn không thể để khách của GOD bị sỉ nhục ngay trước cửa được.
“Hừm………..bổn công tử cũng không có thì giờ để tranh đấu với một thằng oắt con, mau kêu lão Phàn ra đây cho ta!” Đoàn Dự thu liễm lại ý cười nói với đám bảo vệ làm tất cả sửng sốt, Phàn đại tổng quản quyền uy tối cao trong GOD mà trong miệng tên này lại cứ như là cấp dưới vậy, thằng này là gan cũng thật là quá lớn đi?
“Hắc hắc! Thân phận cẩu miêu lại muốn trèo cao với tới Phàn lão nhân gia? Anh Phùng, tôi nghĩ anh cũng nên biết phải làm sao với những kẻ không biết trời cao đất rộng thế nào phải không?” Tên thiếu gia lại nở nụ cười xấu xí châm biếm đám người Đoàn Dự.
Đám bảo vệ nhìn chằm chằm vào Đoàn Dự, ở GOD này thì Phàn đại tổng quản chẳng khác nào cự đầu tối cao, kẻ máu mặt nào đến đây cho dù là cao sang quyền quý, giàu có vô lượng, quyền thế ngập trời thì đứng trước mặt Phàn đại nhân cũng phải cung kính ba phần đừng nói đến ở ngoài cổng mà kêu to gọi nhỏ danh tự của lão nhân gia ngài như tên trước mặt này.
“Vị này! Lão Phàn mà ngươi muốn nhắc tới là?” Như sợ có sự hiểu nhầm, tên bảo vệ họ Phùng hỏi lại Đoàn Dự để xác minh.
“Phàn Doanh! Phàn lão cẩu, nhanh chân vào báo với lão là có khách nhân của lão đến!” Đoàn Dự đang khó chịu vì không biết từ đâu mọc ra một thằng không biết sống chết cứ nhắm vào mình trêu chọc cho nên gắt gỏng với đám bảo vệ, bình thường thì hắn đã cho tên thiếu gia trước mặt mình không ít giáo huấn nhưng mà đây là trước cổng GOD, nếu làm thế thì không hay rồi, dẫu sau hắn cũng đã nhận không ít chỗ tốt từ người ta nên cũng phải cho ít mặt mũi, cái hắn lo bây giờ là vị đại gia sau lưng, tuy hắn không nhận ra được thái độ của Long lúc này nhưng phục thị qua một khoảng thời gian hắn cũng nắm được một chút tính tình của Ma Tôn đại nhân, sự kiên nhẫn của hắn cũng có giới hạn mà giới hạn đó cũng đến rất nhanh.
…..cơ mà Đoàn Dự không ngờ là thằng thiếu gia ngu ngốc lại tiếp tục mở cái miệng thúi ra mà không hề biết cái chết đã đến rất gần……
“Ngươi! Dám sĩ nhục Phàn lão nhân gia? Báo ra danh tự gia tộc các ngươi đi! Hôm nay bản thiếu gia không thay Phàn đại nhân giáo huấn các ngươi hay cái gia tộc chó má sau lưng các ngươi thì bản thiếu gia cũng không cần mang họ Huấn nữa!” Tên thiếu gia vừa nghe Đoàn Dự nói đã nổi trận lôi đình, hắn quăng luôn điếu xì gà trong miệng về phía Đoàn Dự không quên phun ra những từ chửi bới kèm theo……..trong đầu hắn chỉ nghĩ đến ‘cơ hội lập công’ đến rồi.
Long đang bất động bỗng nhiên trừng mắt, chửi hắn một câu thì được nhưng chửi gia tộc hắn chẳng phải là chửi mẹ hắn? Chửi mẹ hắn thì phải……Chết.
“Phốc!”
Toàn bộ nhân ảnh trước cổng GOD đều không thể nhận ra di động của một bóng đen, đến khi sau một âm thanh rợn người vang lên mới làm toàn bộ kịp phản ứng lại.
“Ục…….ục………ục…….” Tên thiếu gia họ Huấn hai mắt trợn lớn, hắn muốn nói gì đó nhưng không thể vì máu đã trào lên ngập cả cuốn họng và khóe miệng không ngừng……..tất cả đến từ ba lỗ thủng kinh dị từ trước ra sau trước ngực hắn, một lỗ ngay vị trí trái tim, một lổ trước ngực và một lỗ ở khoang bụng, cả ba đều gọn gàng xóa bỏ mọi thứ nó đi qua để ai ai cũng có thể nhìn ra khoảng không sau lưng tên thiếu gia xấu xố từ phía trước.
“Rầm!” Xương sống bị phá hủy cho nên gã thiếu gia không thể đứng vững mà gập người gục xuống, hắn cũng nhanh chóng chết đi trong sự kinh hãi mà có lẽ đến khi sang thế giới bên kia hắn cũng không thể nào quên…….có một câu nói mà có lẽ trong suốt hơn hai chục năm sống trên cõi đời mà hắn còn chưa học được……….’đừng có tỏ ra nguy hiểm khi ngươi không biết đối phương là ai’.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.