Nhất Bá khóe mắt cay cay, *** *** hội có thể giữ vững được vị thế như bây giờ một phần rất lớn là nhờ Nhuyễn Cốt Lão Yêu, trong một lần tình cờ gặp đại dịch, Nhuyễn Cốt Lão Yêu trọng thương bỏ chạy may sao chui vào địa bàn *** *** hội, *** *** Ngũ Bá không thừa nước đục thả câu mà cưu mang giúp đỡ Nhuyễn Cốt Lão Yêu chữa thương nên được lão yêu sau này thương thế lành lặn đã tuyên cáo giang hồ trở thành Lục Bá của *** *** hội giúp trên danh nghĩa *** *** Hội có một vị Cường Giả tứ cấp trấn thủ, đủ làm các thế lực khác phải dè chừng. Mười năm rồi, Nhuyễn Cốt Lão Yêu chưa bao giờ đòi hỏi *** *** hội một cái gì trái lại không ít lần biếu tặng dược thảo quý giá giúp mấy lão tăng tiến công lực không ít.
“Sao hả? Hận kẻ đã gϊếŧ đi lão già chống lưng cho *** *** hội sao?” Đoàn Dự cười lạnh làm *** *** Ngũ Bá tỉnh lại trong đau thương.
“Lão phu không dám……..chỉ là đã quen biết nhau một đoạn thời gian cho nên tránh không được chút tưởng nhớ……..mong công tử chớ hiểu lầm……” Nhất Bá cho tiền cũng không dám nói ra chữ hận, mà quả thật quan hệ của *** *** hội cùng Nhuyễn Cốt Lão Yêu cũng là lợi ích, *** *** Ngũ Bá cũng là nhìn thấy thực lực của Nhuyễn Cốt Lão Yêu nên mới cứu lão chứ không phải tình cảm gì cho cam, trong cái thế giới tàn khốc này thì tình cảm chỉ là thứ yếu, có chăng chỉ là chút vương vấn chưa phai khi quen biết đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-san-moi/651721/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.