“Tha ? Thế mười mấy năm trước ông có tha cho bố tôi không?” Long cười lạnh.
Lão Tuấn trợn mắt nhìn Long, thì ra hắn đã biết.
“Sao? Tưởng tôi không biết chuyện ông làm?” Long khinh bỉ.
“Xin……xin……xin cậu …..tha…….tha cho……nó……” Lão Tuấn biết không thể cầu xin nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó nên trước khi chết cố gắng nói xong câu cuối mới triệt để chết đi vì đau đớn và thống khổ.
Nhìn đứa con trai bị dằn vặt đến chết, mụ Tình không kìm được muốn nói một cái gì đó nhưng rồi lại thôi, mụ thở dài nhắm mắt ngồi xuống……
Vài phút sau, Long thu lại tử khí để rồi cơ thể lão Tuấn cứ thế nổ tung thành phấn vụn. Giờ hắn muốn đến nhìn xem thằng em cùng mẹ khác cha với mình có gì để lão Khải và lão Tuấn trước khi chết cũng không quên cầu xin cho hắn. Riêng việc nó hỗn láo với mẹ thậm chí dám to tiếng với Xuân trước mặt mọi người là điều hắn không thể chấp nhận được rồi.
Long bước đi, hắn hướng lên cầu thang tới phòng của Lợi. Thật ra hôm nay đến đây hắn đã suy nghĩ rất rất nhiều, nếu hắn là con người của vài năm trước thì giờ đây căn biệt đã không còn một ai sống sót nhưng trải qua bao nhiêu biến cố thăng trầm, hắn đã trưởng thành hơn nhiều.
Suy nghĩ của Long đã thay đổi theo năm tháng, đến giờ phút này hắn thậm chí chỉ muốn dẫn mẹ đi còn lại không muốn động tay động chân gì bên trong căn nhà này nữa vì chúng không đáng……..phải…….là không đáng để hắn ra tay………sức mạnh tăng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-san-moi/651600/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.