Chương trước
Chương sau
"Không yên tâm tôi đã chết chưa, rằng xí nghiệp Nạp Lan vẫn còn chưa vào trong tay anh phải không?"

Giọng điệu Nạp Lan tràn đầy giễu cợt, cô một tay dùng sức đẩy hắn.

"Nạp Lan, em nói chuyện liền cứ mang theo châm chọc vậy sao?" Trong mắt Lâm Quốc Đống lóe lên vẻ cô đơn.

"Lâm công tử, vậy anh thử nói cho tôi, lấy thân phận địa vị anh bây giờ, muốn dạng phụ nữ nào lại không có, tội gì cứ phải dây dưa với tôi không ngừng."

Nạp Lan Chỉ Thủy chất vấn.

"Tôi chỉ muốn một mình em thôi!"

Lâm Quốc Đống ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn cô.

"Tôi phải tiếp tục làm việc, mời anh rời đi được không."

Nạp Lan Chỉ Thủy nặng nề trở lại chỗ ngồi, không lại quản người đàn ông này.

"Vậy em nhớ lưu tâm thân thể của mình, Nạp Lan."

Lâm Quốc Đống bất đắc dĩ rời khỏi phòng.

- --

"Hỏa Hỏa, đây là đâu?"

Cảnh Tiểu Lang níu lấy áo Giản Niên, sợ hãi nói, ánh mắt lén lút đánh giá đại sảnh.

"Người chị muốn gặp ở chỗ này a, tiểu ngáo đá."

Giản Niên nhéo mũi cô.

"Chúng ta nhất định phải gặp mặt chị ấy bây giờ sao?"

Cảnh Tiểu Lang yếu ớt nhỏ giọng lầu bầu.

"Để chị lại chỗ cô ấy, em mới có thể yên tâm đi ứng phó con rắn kia."



Giản Niên nhìn chằm chằm hai mắt Cảnh Tiểu Lang, dường như muốn từ đáy mắt nhìn ra một tia ưu tư cô muốn trông thấy.

"Ô..."

Cảnh Tiểu Lang vẫn có chút sợ hãi, Giản Niên kéo bàn tay cô vào lòng, dùng sức nắm chặt.

"Đừng sợ, có em ở đây."

Giản Niên ôn nhu nhìn Cảnh Tiểu Lang,

"Hỏa Hỏa... hay là chúng ta..."

Dù rất muốn trông thấy chị gái xinh đẹp, nhưng tính cách đà điểu của Cảnh Tiểu Lang lại bắt đầu quấy phá, giờ phút này cô chỉ muốn bỏ trốn.

"Nghe nói hôm nay thiếu gia Lâm thị vào phòng làm việc tổng giám đốc."

"Chuyện này có gì mà kỳ quái, tôi nói, tổng giám đốc Nạp Lan sớm muộn gì cũng sẽ gả cho Lâm thiếu gia thôi."

"Tôi cũng cảm thấy thế, hơn nữa vừa rồi Linda còn thấy bọn họ ôm nhau."

"Thật không? Quá bạo rồi!"

Hai nữ nhân viên sượt qua vai, các cô nói chuyện không sót một chữ lọt vào tai Giản Niên và Cảnh Tiểu Lang.

"Chị gái xinh đẹp sắp kết hôn?!"

Cảnh Tiểu Lang vừa sợ hãi vừa mất mát,

"Hỏa Hỏa, chị muốn đi khỏi đây..."

Sắc mặt Giản Niên đã có thể dùng từ bão táp để hình dung,

Nạp Lan Chỉ Thủy! Nếu cô đã có vị hôn phu, tại sao còn muốn đến trêu chọc Tiểu Lang!

Nhận ra Tiểu Lang thương tâm, Giản Niên đau lòng chết mất,

"Tiểu Lang Lang, chúng ta đi!" Cảnh Tiểu Lang gật đầu,

"Hai vị là?"

Vừa vặn nhìn thấy cả hai, Sở Khiết kịp thời gọi các cô lại.

"Nhất định là tới gặp Nạp Lan đi."

Sở Khiết bị cô gái phát tán khí tràng dữ dội, dọa sợ nuốt nước miếng.

"Ban nãy thì đúng, bây giờ thì không." Giản Niên kéo Cảnh Tiểu Lang qua muốn rời khỏi.

"Đợi đã, nếu đã tới đây vậy ngồi một lúc đi."

Sở Khiết tới trước mặt Cảnh Tiểu Lang,

"Dù không biết em làm sao quen biết Nạp Lan, nhưng chị có thể cảm thấy Nạp Lan rất quan tâm đến em."

Nhớ lại ánh mắt Nạp Lan nhìn cô gái ở bên đường hôm nay, đó là ánh nhìn ôn nhu ân cần, ngoại trừ con chó đần độn không biết đã chạy đi đâu kia, thì đây là lần thứ hai cô thấy Nạp Lan biết dùng ánh mắt như vậy để nhìn một người. Vì vậy, Sở Khiết cho rằng cô gái này đối với Nạp Lan mà nói hoặc giả đặc thù, hoặc giả tương lai giữa cả hai sẽ phát sinh gì đó cũng không chừng, tế nào tà ác của cô lại bắt đầu phát tác, cô thế nhưng rất thích nhìn thấy Nạp Lan yêu đương, dù là với thiếu nữ vị thành niên cũng được. (khẩu vị không nhẹ ha =)))))



"Chị gái xinh đẹp... quan tâm đến em."

Cảnh Tiểu Lang kinh ngạc ngẩng đầu,

"Đúng vậy, hơn nữa theo thư ký cậu ấy nói lại, cậu ấy bây giờ hẳn vẫn đang bị nhức đầu." Sở Khiết nói tiếp.

"Chị gái xinh đẹp bị bệnh sao?" Cảnh Tiểu Lang khẩn trương.

"Cũng không đến mức..."

"Hỏa Hỏa, chị muốn đi gặp chị gái xinh đẹp."

Cảnh Tiểu Lang thanh âm vội vàng cắt ngang lời Sở Khiết, chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy lên đấy lo âu và khẩn trương.

Biểu tình Giản Niên tuy không biến hóa, nhưng đáy lòng sớm đã hết sức khó chịu với cô gái trước mặt. Còn Cảnh Tiểu Lang lâm trận phản chiến, càng làm cô vừa giận lại vừa không biết phải làm sao,

Cảnh Tiểu Lang không cốt khí!

"Thôi được."

Giản Niên cười với Cảnh Tiểu Lang nói, nhưng vừa quay đầu, cô liếc nhìn Sở Khiết.

Éc... Thật đáng sợ!

Sở Khiết rùng mình, hình như cô trêu chọc nhầm đối tượng rồi.

Sau khi Lâm Quốc Đống rời đi, tay Nạp Lan Chỉ Thủy vuốt trán, mệt mỏi nhìn lướt qua văn kiện trên bàn. Chữ trong mắt dường như xiên xiên vẹo vẹo, có vẻ như ngày càng đau hơn. Vì vậy cô phiền não khép văn kiện, muốn ra ngoài hóng gió một chút.

"Nạp Lan, cậu xem ai tới nè?"

Sở Khiết trước một bước đẩy cửa vào, theo sau cô chính là cô bé và chị gái của cô ấy.

"Hai người?"

Nạp Lan Chỉ Thủy lui về sau vài bước, để cho các cô tiến vào.

"Tổng giám đốc Nạp Lan phải không. Hôm nay tôi tới là muốn nhờ vả chị một việc."

Giản Niên đi thẳng vào vấn đề, một chút cũng đều không đả mã hổ nhãn*.

(*) Vờ như ngớ ngẩn để hòng lừa gạt người khác.

Chính mắt nhìn thấy bộ dạng của chị gái xinh đẹp, Cảnh Tiểu Lang càng lo lắng, sắc mặt tái nhợt kia, hiển nhiên là triệu chứng chị gái xinh đẹp mắc bệnh.

Nạp Lan Chỉ Thủy từ chối cho ý kiến, nghe Giản Niên nói tiếp.

"Đứa nhỏ này tên Cảnh Tiểu Lang, tôi tên Giản Niên. Ba mẹ chị ấy không ở trong nước, vốn nhờ tôi chiếu cố. Nhưng hiện tôi bận việc, nhất thời cũng không tìm được người thay thế, mà mời người chăm sóc thì tôi không được yên tâm. Nghe chị ấy bảo, trước đây Nạp Lan tiểu thư đã từng giúp đỡ, chị ấy cũng rất thích Nạp Lan tiểu thư chị. Không bằng làm phiền Nạp Lan tiểu thư trước mắt chiếu cố chị ấy một thời gian giúp tôi."

Giản Niên nói xong, Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn Cảnh Tiểu Lang cúi đầu, bình tĩnh trả lời:

"Cô Giản, cô không cảm thấy lời vừa rồi rất chi buồn cười sao?"

"Buồn cười?" Giản Niên vốn cũng không thích cô gái trước mắt, giọng điệu trở nên bén nhọn.



"Tôi và cô ấy không hề quen biết, ngay cả bạn bè cũng chưa được tính, cô ấy là em gái cô, mà cô cứ vậy giao cô ấy cho tôi một người ngoài chăm sóc?"

"Huống hồ tôi vốn làm việc rất bận, ở đâu ra thời gian chăm sóc cho một đứa bé."

Nghe Nạp Lan Chỉ Thủy cự tuyệt, trong lòng Cảnh Tiểu Lang căng thẳng, ánh mắt dần ảm đạm xuống, tay níu chặt ống tay áo Giản Niên.

"Năm nay chị ấy đã hơn hai mươi, đã trưởng thành." Giản Niên nói,

"Hơn nữa tôi cũng không tình nguyện giao chị ấy cho chị, là đứa nhỏ này muốn cùng chị."

"Hỏa Hỏa..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Tiểu Lang nhíu chặt thành đoàn, âm thanh mang theo nức nở. Thấy Cảnh Tiểu Lang sắp khóc, trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy mềm nhũn,

"Chuyện này thật sự quá hoang đường."

Giọng cô thu liễm, nháy mắt, nói.

Thấy bầu không khí giữa cả hai gần như đọng lại, Sở Khiến chen vào:

"Nạp Lan, bình thường cậu ở nhà một mình, thêm một người bầu bạn cũng tốt mà."

"Nếu cô ấy đã trưởng thành, hẳn có thể tự chăm sóc cho bản thân."

Nạp Lan Chỉ Thủy trợn mắt nhìn Sở Khiết, tỏ ý cô không muốn cô ấy tham gia vào chuyện này.

"Nạp Lan, cô nhìn chị ấy kỹ chút đi, chị ấy thật không cần người khác chăm sóc sao?"

Con mắt Giản Niên chăm chú nhìn chằm chằm cô, hỏi.

Nạp Lan Chỉ Thủy xê dịch tầm mắt, chỉ thấy dáng người gầy yếu của Cảnh Tiểu Lang, đang run lẩy bẩy, một tay tóm chặt Giản Niên không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc nấc, giống như đứa nhỏ bị vứt bỏ.

Hình dáng gầy yếu này, với hình bóng thịt viên chồng lên nhau trong đầu óc cô. Cô nhớ, lần đầu nhìn thấy thịt viên, cuối cùng cũng vì một bộ điềm đạm đáng yêu của nó, mới mang nó về nhà.

Thế nhưng thịt viên là chó, mà cô bé trước mắt lại chân chính là con người.

Nạp Lan Chỉ Thủy dao động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.