Dường như do ngửi thấy mùi thơm từ thức ăn, Kim Mao mở to hai con mắt đen láy, đáng thương nhìn về hộp đựng thức ăn trong tay Nguyệt.
Nguyệt vừa động đũa, hộp thức ăn trong tay liền bị Nạp Lan Chỉ Thủy đoạt lấy.
"Ê!"
Nguyệt bất mãn oán trách. Nạp Lan Chỉ Thủy cầm lấy miếng thịt bít tết nhỏ trong hộp đút vào miệng Kim Mao, "chóp chép chóp chép" Kim Mao nhai nhuyễn rồi nuốt xuống.
Lắc lư cái đuôi nhỏ, Kim Mao hưng phấn nhìn chằm chằm hộp thức ăn trong tay Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Nó còn nhỏ vậy, không ăn được nhiều thế đâu!" Nguyệt đi tới, dùng đũa kẹp một miếng bỏ vào mồm.
Sau khi kim Mao ăn xong, đầu lưỡi liếm mép. Nạp Lan Chỉ Thủy cầm khăn giấy lau miệng giúp nó, Kim Mao hớn hở kêu lên một tiếng.
"Nạp Lan, không nhìn ra cô còn có một mặt mẫu tính như vậy~"
Nguyệt ăn uống no nê, ngậm cây tăm trong miệng.
Nạp Lan Chỉ Thủy liếc cô, bỏ Kim Mao lên ghế sô pha.
"Nó giống con cô thật ấy!"
Nguyệt tiếp tục nói, nhân tiện dùng ánh mắt khác thường nhìn Cảnh Tiểu Lang, Cảnh Tiểu Lang "vèo" một phát lập tức đỏ mặt.
Sắc mặt Nạp Lan Chỉ Thủy thì không dễ coi, cô với Cảnh Tiểu Lang bên nhau sẽ không có con, đời này cũng không thể có với nhau được.
Cô từng cũng muốn sau này kết hôn sinh con, nhưng nay nếu đã lựa chọn bên nhau với Cảnh Tiểu Lang, vậy sau này sẽ nhận nuôi một đứa.
"Chị Trấp Thủy... chị không thích trẻ con ạ?"
Cảnh Tiểu Lang xấu hổ hỏi, cô cho rằng Nạp Lan Chỉ Thủy ghét trẻ con.
"Không, chị rất thích."
Phát hiện Cảnh Tiểu Lang hiểu lầm, Nạp Lan Chỉ Thủy ôm chầm lấy bả vai cô bé,
"Sau này đợi kết hôn xong, chúng ta sẽ nhận nuôi một đứa."
"Hoặc chúng ta có thể lựa chọn phương pháp thụ tinh nhân tạo để sinh một đứa." Nạp Lan Chỉ Thủy bỗng nghiên nghĩ tới.
"Thật ra không cần đâu ạ..."
Cảnh Tiểu Lang nhỏ giọng cũng pi pô một câu, cô có một phần tư huyết thống Lang tộc, cũng có thể sinh con với chị Trấp Thủy được.
"Em nói gì cơ?"
Nạp Lan Chỉ Thủy hoài nghi bản thân nghe lầm, chăm chú hỏi lại lần nữa.
"Không có gì, em cũng rất thích trẻ con. Đặc biệt là của chị Trấp Thủy." Cảnh Tiểu Lang ngượng ngùng cúi đầu.
"Haha!~" Nạp Lan Chỉ Thủy hôn một cái lên gương mặt cô bé, tỏ vẻ hài lòng.
Thời điểm Nạp Lan Chỉ Thủy nghe điện thoại, có sao cũng không ngờ sẽ là ông nội của cô.
"Ông nội..."
Nạp Lan Chỉ Thủy nhất thời cứng miệng, suy nghĩ kỹ chút bản thân đích thật đã nhiều ngày rồi mà vẫn không đến bệnh viên hỏi thăm sức khỏe lão nhân gia.
Cảnh Tiểu Lang nhìn về phía Nạp Lan Chỉ Thủy, Nạp Lan Chỉ Thủy hướng cô bé mỉm cười, cầm điện thoại đến trước cửa sổ.
Nguyệt tùy tiện ngồi vào bên cạnh Cảnh Tiểu Lang,
"Tiểu Lang Lang, làm gì ngẩn ra vậy!" Nguyệt biết còn hỏi, giấu tâm trêu ghẹo.
"Ông nội chị Trấp Thủy..." Cảnh Tiểu Lang rì rầm một câu,
"Thấy lo lắng?" Nguyệt đầu óc xấu xa nói.
Cảnh Tiểu Lang cúi đầu không nói chuyện,
"Bất quá cũng đúng, chuyện hai người các cô, ông nội cô ta khẳng định là sẽ không đồng ý."
"Em nhất định sẽ nói với ông nội chị Trấp Thủy." Cảnh Tiểu Lang bỗng ngẩng đầu lên.
"Nói ra nghe thử, cô định chuẩn bị nói với lão như thế nào?" Nguyệt làm động tác lắng tai,
"Cái đó..." Cảnh Tiểu Lang nói quanh co.
"Nạp Lan người vừa đẹp, sự nghiệp lại thành công. Mà cô hình như ngay cả công việc cũng không có đi."
Nguyệt híp mắt lại, đánh giá Cảnh Tiểu Lang.
"Em sẽ đi kiếm việc làm, em có thể nuôi chị Trấp Thủy!" Nguyệt nói trúng chỗ đau của cô bé, Cảnh Tiểu Lang đúng là không có việc làm, cũng gần như không có cái gì hết.
"Haha~ vậy nói nghe thử em sẽ làm gì?" Nguyệt cười mừng.
"Em..."
"Ông nội, Lâm Quốc Đống người này không có ý tốt đâu..."
"Hắn là một tên ngụy quân tử!"
"Tiệc sinh nhật của hắn con nhất định sẽ không đến!"
"Chỉ có vậy thôi!"
Giọng Nạp Lan Chỉ Thủy ngày càng nóng nảy, nói xong lời cuối cùng cơ hồ là quát lên.
Nói điện thoại xong, Nạp Lan Chỉ Thủy hít sâu một hơi.
Ngắn ngủi mấy giây đã trầm tĩnh lại, Nạp Lan Chỉ Thủy điều chỉnh tâm trạng xong, xoay người tiến đến bên cạnh Cảnh Tiểu Lang.
Nạp Lan Chỉ Thủy không xem ai ra gì sờ lên gương mặt cô bé,
"Chị Trấp Thủy, đã xảy ra chuyện gì sao?" Cảnh Tiểu Lang bất an nói.
"Không có, không có chuyện gì."
Nạp Lan Chỉ Thủy lẳng lặng nói. Nguyệt thức thời đến bên cạnh, lắng nghe mẫu đối thoại của hai cô.
"Đừng gạt em, rõ ràng là có chuyện." Cảnh Tiểu Lang đặt lên tay Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Là ông nội của chị." Nạp Lan Chỉ Thủy thở dài, có chút yếu ớt nói.
"Chị gây gỗ với ông nội ạ?" Cảnh Tiểu Lang hỏi,
"Ừ."
Chỉ nhìn Cảnh Tiểu Lang, Nạp Lan Chỉ Thủy cũng có thể cảm nhận tâm tình nóng nảy của mình đã khôi phục như cũ.
"Là vì chuyện của ngày mốt sao ạ?" Cảnh Tiểu Lang hỏi,
"Ông nội nhất định bảo chị phải tham gia tiệc sinh nhật của Lâm Quốc Đống."
"Vậy thì đi thôi." Cảnh Tiểu Lang lộ ra nụ cười an tâm,
"Nhưng mà..."
"Chị không muốn đi một mình..."
"Em sẽ ở bên cạnh chị Trấp Thủy." Cảnh Tiểu Lang cười nói.
"Tiểu Lang, em không cần phải..." Trong tâm Nạp Lan Chỉ Thủy cảm động,
"Em nguyện vì chị làm bất kỳ chuyện gì."
Cảnh Tiểu Lang nhéo lòng bàn tay Nạp Lan Chỉ Thủy một cái.
"Tiểu Lang Lang, ông nội nhất định rất muốn gả chị cho Lâm Quốc Đống đấy." Nạp Lan Chỉ Thủy dừng một chút, lo lắng nhìn Cảnh Tiểu Lang.
"Chị Trấp Thủy chỉ có thể gả cho em!" Cảnh Tiểu Lang như đứa bé hờn giận nhào vào lòng Nạp Lan Chỉ Thủy. Nghe thấy Nạp Lan Chỉ Thủy phải gả cho người khác, trong lòng Cảnh Tiểu Lang liền thật sự khổ sở, cũng rất tức giận.
"Tiểu Lang Lang." Nạp Lan Chỉ Thủy ôn nhu nhìn cô bé, vuốt ve sống lưng.
"Chị Trấp Thủy, em biết em rất ngu đần, dáng dấp lại không được xinh đẹp, cũng không có công ăn việc làm..."
"Nhưng bắt đầu từ bây giờ em nhất định sẽ cố gắng, em muốn trở thành người có thể xứng đáng đứng bên cạnh chị Trấp Thủy."
Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu lên, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm Nạp Lan Chỉ Thủy, trong mắt một mảnh nồng nàn.
"Đứa ngốc..."
Nạp Lan Chỉ Thủy lộ vẻ xúc động, cô thích Cảnh Tiểu Lang, muốn trải qua cả đời với cô ấy.
"Chị Trấp Thủy, chúng ta thẳng thắn với ông nội chị nhé?" Cảnh Tiểu Lang lại nói.
Nạp Lan Chỉ Thủy kinh ngạc, không ngờ Cảnh Tiểu Lang sẽ nói như vậy.
"Em thật sự suy nghĩ như vậy?" Nạp Lan Chỉ Thủy dừng một chút, hỏi.
"Không được sao?"
Cảnh Tiểu Lang tỏ ra có chút mờ mịt. Cô theo bản năng cho rằng Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không muốn cho ông nội biết về chuyện của các cô.
"Tiểu Lang Lang, em đây là muốn trước mặt ông nội cầu hôn chị ư?" Khóe miệng Nạp Lan Chỉ Thủy lại cười nói.
"Á..." Cảnh Tiểu Lang không nghĩ tới mức đó, chẳng qua cô chỉ đơn thuần muốn ông nội chị Trấp Thủy cho phép các cô mà thôi.
"Đúng nha, người thân của chị chỉ còn lại ông nội thôi."
Nói tới đây, nụ cười Nạp Lan Chỉ Thủy càng sâu hơn, Tiểu Lang Lang của cô quả nhiên không ý thức được chuyện gì cả.
"Vậy em gọi điện thông báo cho hai mẹ..."
Cảnh Tiểu Lang vừa nói, vừa thật muốn đứng dậy. Bị Nạp Lan Chỉ Thủy lôi trở lại.
"Á... chị Trấp Thủy!"
Cảnh Tiểu Lang mở con mắt thật to, khuôn mặt Nạp Lan Chỉ Thủy trong tầm mắt dần dần biến lớn, hôn lên đôi môi cô bé.
Nạp Lan Chỉ Thủy thân mật lướt qua, lại đầu óc xấu xa cắn lên đôi môi cô bé một chút.
"Chị Trấp Thủy..."
Lúc Nạp Lan Chỉ Thủy rời đi đôi môi cô bé, Cảnh Tiểu Lang mắc cỡ xoay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Tiểu Lang Lang~ xoay đầu lại~"
Nạp Lan Chỉ Thủy quyết định trêu chọc cô bé một chút thôi, nhưng gương mặt Cảnh Tiểu Lang đã hồng thấu.
"Xem gương mặt bé xíu của em cũng sắp nướng chín rồi kìa~"
Ngón tay Nạp Lan Chỉ Thủy nhẹ nhàng quẹt qua gò má cô bé.
"Ô ô~ chị Trấp Thủy xấu lắm!" Cảnh Tiểu Lang bất an uốn éo thân người.
"Xấu lắm hả?"
Nạp Lan Chỉ Thủy lại chăm chú hôn lên đôi môi cô bé một cái, ném cho cô bé ánh mắt quyến rũ, phong tình vạn chủng. Cảnh Tiểu Lang cảm thấy nhiệt độ trên người dần dần tăng cao.
"Em muốn vào nhà vệ sinh..."
Cảnh Tiểu Lang nhanh chóng đứng dậy, cách xa Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Phòng vệ sinh ở bên trong." Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ về căn phòng bên trong phòng làm việc, hé miệng cười một tiếng. Cảnh Tiểu Lang cúi đầu, bước nhanh chạy đi.
"Nạp Lan, Tiểu Lang Lang nhất định sẽ bị cô ăn chết~~" Nguyệt huýt sáo một cái,
"Tôi vừa vặn muốn thương lượng cùng cô một việc."
"Ừ?" Nguyệt nhướng mi nhìn cô,
"Tôi quyết định tìm cho cô một nơi ở khác."
"Đối đãi ân nhân cứu mạng mình, cuối cùng cũng phải hảo hảo hồi báo đúng không?"
Hai mắt Nguyệt sáng rỡ.
"Giản Niên nói với tôi để cho cô dọn tới chỗ cô ta ở."
Nạp Lan Chỉ Thủy bình tĩnh nói, giống như chuyện với cô ấy một chút cũng không có liên quan vậy.
"Cái gì?!" Nguyệt lập tức tạc mao,
"Tôi không dọn đi đâu hết á!" Cô kháng nghị.
"Thật ra tôi cũng cảm thấy cô sẽ không đáp ứng, có điều cô ta nói là chỗ bằng hữu thân thiết với cô, cho nên hôm nay sẽ chủ động tới đón cô."
Trên thực tế, có một lần cô cùng Giản Niên nói chuyện qua điện thoại, thì Giản Niên hỏi thăm tình hình liên quan tới Nguyệt. Mới đầu, Nạp Lan Chỉ Thủy cũng giật mình Giản Niên sẽ biết về chuyện của Nguyệt.
Nguyệt không phải người bình thường, đây là chuyện chỉ mình cô biết. Giản Niên lại không để Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi nhiều, chỉ nói Nguyệt rất phiền toái.
Nạp Lan Chỉ Thủy luôn do dự mãi, cuối cùng cũng đồng ý đề nghị của Giản Niên, để cho Nguyệt dọn qua ở chung với cô.
Giản Niên thậm chí còn nhắc tới, một khi thời cơ chín mùi, sẽ nói chân tướng sự thật cho cô.
Từ trong khẩu khí cô ấy, cô có thể mơ hồ cảm giác được chuyện trong đó có một phần là liên quan tới Cảnh Tiểu Lang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]