Chương trước
Chương sau
Nguyệt rung hai đùi trắng nõn, thích ý ngồi trên salon xem tạp chí.

"Cô kia, đi tắm!"

Ồn ào hết một buổi chiều, thật vất vả cái cô khiến người chán ghét này mới yên tĩnh một hồi. Giản Niên dùng khăn lông lau tóc, ra ngoài. Thời điểm ngang qua người Nguyệt, đá cô một cái.

"Ê!"

"Cô não phẳng hả?"

"Tôi không phải người, tắm cái gì!"

Nguyệt oán trách, cô nhìn trực thẳng như sắp vùng dậy.

Giản Niên nắm một phát lấy cánh tay cô, kéo đến gần, chóp mũi nhẹ động đậy, ngửi ngửi.

"Giống y vừa bò ra từ thùng rác." Giản Niên chán ghét thả lỏng tay.

"Cô mới vừa bò ra từ thùng rác á!" Nguyệt hơi đẩy cô.

"Cô bây giờ đã có thực thể, chả khác mấy so với người bình thường rồi."

Những lời này có chút cười trên sự đau khổ của người khác, khóe miệng Giản Niên cong lên.

"Không tắm, đừng nghĩ vào phòng ngủ!"

Thấy Nguyệt không có động tác, Giản Niên buông lời, bước về phòng mình.

"Cô cho rằng tôi nguyện ý ngủ cô à!" Nguyệt tức giận rống lên.

Không lâu lắm, nghe thấy âm thanh Nguyệt vào phòng vệ sinh. Giản Niên nhoẻn miệng cười một tiếng.

Chỉ là, hiển nhiên cái người đáng ngờ tự xưng là "thần tiên" đến từ thiên giới này,

"Lấy máy sáy tóc cô cho tôi mượn coi!"

Nguyệt nghênh ngang bước tới phía cô, thân thể trần như mộng xuất hiện trước mắt Giản Niên. Nước trên người còn rơi xuống,

"Cô..."

Giản Niên á khẩu không trả lời được, lập tức nghiêng đầu đi.

"Mặc... đồ vào!" Giản Niên gần như quát nói.

"Lúc cô bắt tôi, tôi thế nhưng thứ gì cũng đều không mang theo~"

Nguyệt nhìn biểu tình trên gương mặt Giản Niên, giống như phát hiện thấy đại lục mới vậy.

Cố ý sáp lại gần, toàn bộ thân người gần như muốn sát lên lưng Giản Niên.

"Tránh ra." Giản Niên đẩy cô ra,

"Tôi phát hiện ra một chuyện thú vị."

"Cô đây là đang xấu hổ?" Nguyệt nheo hai con ngươi lại, quyết tâm thật tốt chỉnh Giản Niên.

Cô khom người cúi đầu, môi chạm lên rái tai cô ấy,

"Quần áo tôi đâu..."

"Tôi đi lấy cho cô!"

Giản Niên bỗng đứng dậy, dùng sức đẩy Nguyệt, căm tức trợn mắt nhìn cô. Mà Nguyệt chẳng qua chỉ xoa bụng với bả vai bị đau, vô tội chớp mắt.

Giản Niên âm thầm trách bản thân lại quên lấy cho cô ta một bộ, nhưng cô làm sao sẽ nghĩ tới cái cô này sẽ trắng trợn như vậy, không có bất kỳ một chút tiết tháo nào để có thể nói.

"Thô bạo!" Sau khi Giản Niên đi, Nguyệt cau mày, mắng Giản Niên một câu.

"Tôi đã gọi điện cho người đưa quần áo cô đến."

"Hử?" Nguyệt nhìn cô, chờ đợi cô nói hết câu.

"Rời khỏi tầm mắt tôi ngay lập tức."

Ánh mắt Giản Niên mất tự nhiên, ngược lại càng thêm kích phát ý nghĩ muốn trêu ghẹo cô của Nguyệt.

"Vậy giờ tôi mặc cái gì đây?"

"Hay là Shura vương thích ngắm tôi trần truồng."

Nguyệt thoải mái huơ huơ đôi "hung khí", Giản Niên nhanh chóng tránh ánh mắt đi,

"Mặc của tôi trước đi."

Lạnh lùng trả lời một câu, Giản Niên mở tủ quần áo.

"Cái này nhỏ không vừa với tôi~"

Ngón tay Nguyệt móc cái áo ngực tím một bên, lắc đầu.

"Ô~ còn cái này cũng nhỏ quá~"

Nguyệt lại kể lể cái quần lót màu tím trên giường.

"Ra cô thích loại màu sắc này à."

Sắc mặt Giản Niên ngày càng đen xì,

"Không mặc thì để xuống, cút ra ngoài!" Hai tay Giản Niên ôm ngực, không vui nói.

"Nổi giận lớn vậy làm gì~"

"Hắt xì!" Bỗng Nguyệt hắt hơi, cùi chõ dựa vào bả vai Giản Niên.

"Ai da~ hình như tôi bị cảm lạnh rồi, cô nhẫn tâm sao~"

Nguyệt chớp mắt động nhân, mỗi một câu nói, là hơi thở nóng bỏng phà lên mặt Giản Niên, khiến Giản Niên cực kỳ không được tự nhiên.

"Cô mà cũng sẽ cảm lạnh à?!" Giản Niên lấy tay cô ra, chỉ vào cửa.

"Phòng cô ở cách vách." Giản Niên lạnh giọng nói.

"Quần áo đâu~"

Nguyệt không sợ chết tiếp tục nói, Giản Niên tùy tiện cầm lấy một bộ quần áo trong tủ ném lên người cô.

"Đúng là một chút dịu dàng cũng không có~ Tiểu Lang Lang thế kia làm sao sẽ thích cô chứ~" Nguyệt tự nhủ,

"Cô nói linh tinh gì đó!" Tâm trạng Giản Niên khơi dậy mãnh liệt,

"Kích động cũng vô ích~ Nạp Lan Chỉ Thủy sớm muộn gì cũng ăn Cảnh Tiểu Lang~"

Trước lúc cơn bão ập tới, Nguyệt thức thời cầm quần áo vội vàng rời đi.

Giản Niên đau khổ nắm chặt quả đấm.

Ban đêm Giản Niên không thể chìm vào giấc ngủ, trên giường lật qua lật lại trong chốc lát, cuối cùng vẫn xuống giường.

Liếc căn phòng cách vách, cửa phòng đóng chặt. Hình như từ sau khi Nguyệt vào phòng liền không bước ra.

Giản Niên bước đi trên nền nhà, vào phòng bếp. Cô mở tủ lạnh, lấy một lon bia ướp lạnh.

Trong phòng khách tối om, Giản Niên cũng không mở đèn, một mình lẳng lặng ngồi trên salon.

"Ưhm..."

Nguyệt dụi mắt, mở cửa bước ra.

Vẫn đang trong ý thức mơ hồ, lúc liếc thấy bóng người ngồi trong phòng khách liền sợ hết hồn.

"A!!!!!!!!!!!"

Tiếng thét chói tai hành hạ người khác theo Giản Niên mở đèn trong nháy mắt ngừng lại, Giản Niên mặt đầy hắc tuyến nhìn cô.

"La cái quái gì vậy!"

Giản Niên trợn mắt lạnh nhạt nhìn cô,

"Chậc~ ai bảo cô ngồi ở đó một mình không mở đèn, muốn giả ma dọa tôi sao?"

Giản Niên nhếch mép,

"Không phải cô mới chính là ma sao?"

"Hừ!"

Nguyệt khó chịu nhìn cô, cũng tiến vào phòng bếp.

Ánh đèn sáng ngời, trên người Nguyệt mặc áo ngủ chậc bó buộc người, buộc quanh đường cong nữ giới hoàn mỹ mê người, mảnh lớn bộ ngực trắng như tuyết đàng hoàng hiển lộ, mỗi một bước đi, đều miêu tả sinh động quả bóng tròn trịa co dãn sáng loáng.

"Mắt cô có chút kỳ quái nga~"

Nguyệt cũng không ý thức được có gì không ổn, ngược lại ánh mắt kia của Giản Niên quái dị nhìn cô rất không thoải mái.

"Bộ mẹ cô không dạy cô mặc quần áo thế nào hả?" Giản Niên không nhịn được nữa.

"Thật ngại, lão nương đây đúng thật con mẹ nó không có ba mẹ!"

Nguyệt cả giận, tức giận trừng mắt Giản Niên, thân người cũng có chút run rẩy. Giản Niên mới ý thức được vừa rồi câu nói kia hình như rất có ảnh hưởng với cái cô này.

"Trước khi cô thành tiên, hay còn là thời điểm làm người phàm phải có ba mẹ chứ..."

Đề tài ngày càng hướng tới địa phương kỳ quái, Giản Niên chỉ đơn thuần muốn tự bào chữa.

"Lão nương đúng thật con mẹ nó không có ba mẹ! Là sinh ra từ cục đá hài lòng rồi chứ!"

Nguyệt nặng nề đóng cửa tủ lạnh, cầm một lon bia chạy về phòng. "Rầm" một tiếng, Nguyệt ném cửa phòng.

"Phản ứng lớn vậy làm gì, làm thần tiên không phải đều là không cảm xúc không ham muốn hay sao?" Giản Niên sờ mũi.

Bị Nguyệt làm ầm ĩ như vậy, Giản Niên cũng thấy buồn ngủ, duỗi người, chuẩn bị trở về giường đánh một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau, lúc Giản Niên tỉnh lại đã là chín giờ sáng. Cô theo bản năng cầm xem di động trong hộc tủ, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ.

Gãi tóc, Giản Niên gọi lại.

"Là cô?"

Trong điện thoại truyền ra một giọng nữ xa lạ, nhưng Giản Niên có thể nhớ được người đó là ai.

"Thời gian chọn tối mai."

"Không thể nào lại vậy." Giản Niên do dự một chút,

"Được rồi, hết thảy cứ theo lúc trước chúng ta đã nói." Giản Niên đáp.

"Lâm Quốc Đống?" Giản Niên như có điều suy nghĩ.

Trong phòng khách, có một cô gái vẫn không có chút tự giác nào ngồi trên salon xem tivi, trên bàn trà nhỏ tràn đầy túi quà vặt với một ít đồ thừa.

Giản Niên bất đắc dĩ lắc đầu, tự mình vào bếp nấu đồ ăn.

Lúc cô trước tiên chiên hai cái trứng với hai cây lạp xưởng xong, mới vừa đặt vào trong dĩa, thì một cánh tay đột nhiên xuất hiện, tự mình cầm lên.

"Ê! Đó là của tôi."

"Tôi đói rồi." Nguyệt nói một câu, ngồi vào cạnh bàn ăn đồ ăn.

"Ăn nhiều đồ ăn như vậy, còn đói bụng?" Hai tay Giản Niên ôm ngực, trợn mắt nhìn cô.

"Ai quy định ăn quà vặt xong thì không thể ăn bữa sáng chứ?" Nguyệt bỗng nhẹ nhàng trả lời.

"Muốn ăn thì tự đi mà làm, tôi không có nghĩa vụ phục vụ cơm cho cô." Giản Niên đoạt lại cái dĩa,

"Đưa tôi!" Nguyệt đang ăn ngon, tức giận nói.

"Không đưa!"

"Muốn ăn thì tự lăn vào bếp." Giản Niên chủ ý quyết định không mua cho cô cuốn sổ nợ,

"Cô có đưa tôi không?"

Nguyệt đứng dậy, đưa tay cầm một bên cái dĩa, cứng rắn muốn kéo về phía mình.

"Không đưa!"

Kéo qua kéo lại, hai người kéo cái dĩa, không ai chịu nhường ai. Bỗng, khóe miệng Nguyệt cong lên, thả lỏng tay, Giản Niên vì không kịp thu hồi lực đạo, thân người ngã ra sau té xuống.

Cái dĩa rơi xuống đất vỡ tan tành,

"Quỷ hẹp hòi~"

Giọng Nguyệt có chút chế giễu.

Giản Niên chỉ nổi giận trợn mắt nhìn cô, ngay lúc Nguyệt cho là cô sẽ không có động tác gì tiếp theo. Thì Giản Niên nhào tới, ấn cô ngã trên đất.

"Cô làm cái gì vậy?!"

Nguyệt cả kinh kêu lên, Giản Niên tự mình lật người cô lại, muốn cởi quần áo cô.

"Vô lễ a!"

"Cưỡng hiếp hả!"

Nguyệt vùng vẫy, nhưng không thoát được giam cầm của cô.

Cái mông trắng trẻo mập mạp ánh vào tầm mắt, Giản Niên "bép" một phát đánh lên mông cô.

"Đồ biến thái!"

"Cô cái đồ bệnh thần kinh! Dám vô lễ cái mông của bổn thượng tiên sao!"

"Bép" lại thêm một tiếng, Giản Niên lần nữa đánh lên cái mông một chưởng.

"Tôi kêu cô dừng tay!" Nguyệt vừa xấu hổ vừa giận, phản kháng muốn đứng dậy. Giản Niên gần như nghiện đánh, một tí lại đánh tiếp lên cái mông.

"A a a! Đừng có đánh!" Thanh âm Nguyệt nghẹn ngào,

"Nói! Đã biết lỗi hay chưa!" Giản Niên dừng động tác trên tay,

"Tôi không có lỗi..."

"Bép" lại một tiếng,

"A a a!! Tôi nhận lỗi!" Nguyệt tâm không phục nói.

"Một chút thành ý cũng không có."

Ngay lúc Giản Niên chuẩn bị tiếp tục đánh lên mông cô,

"Tôi sai rồi! Ô ô ô ô!"

Nguyệt khóc, Giản Niên bị gương mặt bỗng òa khóc của cô làm cho chấn kinh.

Tỉnh táo lại, tâm trạng bạo hành mới vừa rồi thoáng biến mất, cô mới phát hiện chuyện mình làm rất chi là buồn cười. Lại sẽ lột quần cô ấy xuống đánh cái pp. (cái mông)

Nhưng khi nhớ lại lúc Cảnh Tiểu Lang còn bé không ngoan, hoặc làm chuyện nguy hiểm, Giản Niên đều sẽ làm như vậy.

"Xin lỗi cô..." Giản Niên đỡ cô dậy,

"Không phải là ăn đồ ăn của cô thôi sao? Phải dùng tới cách như vậy nhục nhã tôi sao?"

"Làm hai phần, lẽ nào không phải cho tôi ăn à!"

Nguyệt khóc thút thít, hai quả đấm oán trách nện lên Giản Niên.

"Shura quả nhiên vừa thô bạo lại không biết lễ phép, ghét nhất!"

Nguyệt lại đánh một cái lên bả vai cô.

Giản Niên cho rằng bản thân nghe lầm, cô luôn cảm thấy câu nói sau cùng kia mang chút ý vị nũng nịu của cô gái nhỏ.

"Làm hai phần thật sự không phải cho cô ăn... vì khẩu vị tôi nhiều thôi..." Giản Niên ngượng ngùng nói,

"Ô ô ô! Bại hoại! Shura bại hoại!" Nguyệt khóc càng hung.

————————————————

Cảm tính editor: O.O -> quýnh mông có hiệu quả chuyển cảnh vậy luôn hả, hai người bắt đầu thấy ám muội rồi, choài, học lại học lại, sau này cua ai phải quýnh mông người đó.

Lý trí editor chen vào: nó tát cho vêu mồm giờ chứ ở đó mà chuyển với chả cảnh >.>

P/S: Các bạn thân ái, cảm ơn các bạn đã và vẫn luôn ủng hộ mình, cảm ơn các bạn, yêu các bạn nhìu, các bạn ngủ ngon và ngày mai sẽ là một ngày thuận lợi nhé
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.