Giản Niên cùng Nguyệt đồng thời ngốc lăng nhìn đối phương, cho đến khi,
"Còn chưa chịu ngồi dậy! Cô nặng muốn chết!"
Nguyệt oán trách đẩy cô một cái.
"Để tôi xem miệng vết thương một chút."
Giản Niên muốn xem xét vết thương trúng bụng của Nguyệt,
"Đồ ngốc! Tôi không phải người, sao sẽ bị thương chứ?"
Nguyệt không nhịn được đứng dậy,
"Ưhm..." Cô nhíu mày,
"Đau không?" Giản Niên quan tâm nói.
"Nhảm nhí! Cũng không suy nghĩ một chút là tên nào đã hại tôi thành ra như vậy." Nguyệt huơ huơ cái vòng trên cổ tay.
Giản Niên yên lặng, tỏa hồn trạc có thể khóa được linh hồn, nhưng cũng có thể để linh hồn đó nếm được ngũ vị giác của loài người. Xem như sẽ không chảy máu, sẽ không chết, nhưng lại có thể cảm nhận được đau đớn từ bị thương.
Nghĩ tới đây, trong lòng Giản Niên lại có chút đau lòng.
"Đi thôi!" Nguyệt vẫn cau mày, hướng cô gọi một tiếng.
Giản Niên đến bên cạnh cô, một tay ôm lấy bờ vai.
"Tôi đỡ cô."
"Bớt vờ vịt tốt bụng!" Bị Nguyệt đẩy ra,
"Giả như giải trừ thứ này, tôi còn cảm kích cô được chút."
Nguyệt đi vài bước, quay đầu lại huơ huơ vòng cổ trên tay.
"Chính là ở đây."
"Tôi thấy cô ta lén lén lút lút một mình vào phòng thay đồ, liền không ra nữa."
Nguyệt nhỏ giọng nói.
"Không cần tìm, tôi ở đây."
Cô gái mặc đồ bó sát đen ung dung xuất hiện trước mặt các cô.
"Quả nhiên là cô."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-ngo-vao-trong-chen-mau/2478316/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.