"Giải thích gì?" Lục Hồng vẫn muốn đưa tay sờ Kim Mao,
"Đuôi của nó."
"Ô?"
Lục Hồng không phải không chú ý thấy cái đuôi to dài có thể sánh với đuôi hồ ly kia, chẳng qua chỉ là cô không suy nghĩ nhiều thôi. Kinh ngạc trước nhắc nhở của Cảnh Lang, hình như không có giống chó nào mà mang cái đuôi đặc trưng như vậy.
"Biết đâu chừng là đột biến gien ạ..." Sở Khiết cũng từng hoài nghi, nhưng Nạp Lan Chỉ Thủy lại bảo cô đừng nghi vấn nhiều.
"Cháu Sở, để ta đi lấy nước cho cháu." Lục Hồng bỗng nhiên nói,
"Không được, cháu có việc xin đi trước, Kim Mao liền nhờ hai bác trước chiếu cố nó giúp cháu."
Đối với việc Cảnh Tiểu Lang có hai người mẹ, Sở Khiết như cũ vẫn tiêu hóa chưa xong. Suy nghĩ hay là trước tiên rời đi trước, đợi ngày sau hỏi rõ Nạp Lan Chỉ Thủy đây là chuyện gì xảy ra.
Sau khi Sở Khiết ra về, Cảnh Lang kéo Lục Hồng qua một bên.
"Hồng Hồng, đồ chơi này không phải là động vật nhỏ thông thường."
"Ưm?" Lục Hồng chưa nghĩ thông,
"Chị nói là Kim Mao?"
"Phải, từ trên người nó chị cảm nhận có linh khí nhàn nhạt."
"Hơn nữa chị cảm thấy dáng dấp nó rất giống một loại thần thú đã tuyệt chủng."
"Thần thú?!" Lục Hồng kinh sợ,
"Nên nói là hậu duệ của thần thú mới đúng. Ừm, để chị suy nghĩ một chút xem nên giải thích thế nào cho em."
Cảnh Lang suy nghĩ trong giây lát,
"Chắc hẳn em đã từng nghe nói về Bạch Hổ* tứ phương thần thú rồi phải không?" Lục Hồng gật đầu,
(*Tứ phương thần thú của Trung Quốc là Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, các bạn mà có hứng thú search google để biết thêm về cái này heh, truyền thuyết về 4 thần thú cũng không liên quan mạch truyện của chúng ta nên mình không ghi nhiều ở đây)
"Bạch Hổ thật ra là thần thú được sinh vào thời thượng cổ, là kỳ vật có thật. Tồn tại cùng thời với nhiều kỳ trân dị thú trên địa cầu, nhưng đại đa số bọn chúng đều bị thiên giới thuần phục. Bạch Hổ cũng là một trong số đó, thế nhưng trước khi lên thiên giới, nó đã cùng với các loài khác dưới địa cầu hạ sinh hậu duệ, có thể nói con cháu của nó không chỉ có một loài. Theo thời gian trôi qua, dị thú chưa bị thuần phục hoặc vì do nguy hại chốn nhân gian hoặc bị thiên giới tiêu diệt, hoặc vì hoàn cảnh thay đổi, mà dần dần đều bị tuyệt chủng. Chỉ còn sót lại một số ít dị thú, trong số đó cũng có dốc lòng tu luyện, linh lực tăng nhiều. Lúc còn bé chị có nghe mẹ nhắc tới, trước đây rất lâu có một dị thú đã gây hại dưới nhân giới, làm chết rất nhiều người. Sau đó thiên giới không đứng nhìn được nữa, đã phái thiên binh thiên tướng xuống, nhưng đều bị nó giết sạch. Vì vậy họ đã phái Thất Sát một trong ba tinh túc hạ phàm tru diệt tà thú, không ngờ Thất Sát lại không giết nó, ngược lại đem nó về lại thiên đình, thu làm thú để cưỡi."
Lục Hồng nghe xong rơi vào mờ mịt, chớp mắt,
"Những chuyện này trước giờ sao em chưa từng nghe chị nhắc tới?"
"Em cũng hỏi chị đâu... hơn nữa chị cảm thấy em sẽ không có hứng thú với mấy loại chuyện này." Cảnh Lang nhún vai,
"Có ý gì?" Lục Hồng làm bộ muốn véo thịt bên hông cô,
"Cục cưng, đừng nha!"
"Những câu chuyện cổ này đều là những chuyện người đời trước ở Lang tộc dùng để kể cho con nít nghe, lúc chị còn nhỏ, mẹ đã liền kể cho chị với Cảnh Ngọc nghe về câu chuyện này."
"Sau đó ra sao?" Lục Hồng lại hỏi,
"Bản tính con tà thú này hung tàn, ngang ngược khó nắm bắt. Sau đó hình như nó đã giết vài tiên nhân trên thiên đình, bị thần Thất Sát tự tay xử tử."
"Bất quá chuyện đồn đại này nội tình rất nhiều, cũng không ai biết năm đó rốt cuộc ở thiên giới đã xảy ra chuyện gì."
"Đối với miêu tả sâu sắc nhất về con tà thú này chính là nó có một cái đuôi to rất dài, bộ lông vàng tản ra ánh sáng nóng rực như mặt trời vậy. Nghe nói dáng dấp nó có vài phần tương tự với Lang tộc bọn chị."
"Cho nên chị mới cảm thấy Kim Mao là... sẽ không trùng hợp như vậy chứ."
"Vẫn là nên để ý thì hơn."
"Chị sợ nó sẽ tổn thương em." Con ngươi Cảnh Lang lộ ra nhu tình,
"Em làm gì yếu ớt như vậy." Lục Hồng bất mãn dùng ngón tay chọt chọt ngực cô,
"Chị lo lắng mà."
"Em cùng Tiểu Lang Lang là những người quan trọng nhất trong đời chị, chị nhất định phải bảo vệ tốt cho cả hai!"
Thâm tình trong mắt Cảnh Lang gây xúc động tâm trí Lục Hồng,
"Lang~"
Cô sờ lên gương mặt Cảnh Lang, không kềm được hôn lên.
"Ngao ô ô~~" Tiếng rên như tiếng con thú nhỏ vậy, cắt ngang ngọt ngào của hai người.
"Tránh ra." Cảnh Lang nhíu mày,
"Đừng vậy mà."
Lục Hồng cúi người, chủ động bế Kim Mao trong ngực,
"Trước khi chuyện được chắc chắn trăm phần trăm, chúng ta đối xử nó như vậy há chẳng phải rất không công bằng?"
"Ô ô~"
Kim Mao ngoan thuận dùng đầu cọ cọ Lục Hồng,
"Bảo bối~~" Cảnh Lang không vui,
"Được rồi được rồi, chuyện này cứ quyết định vậy đi."
"Đợi Tiểu Lang Lang tụi nó trở lại, chúng ta sẽ nói với chúng nó, do chúng nó định đoạt."
Nhắc tới, thì Nạp Lan Chỉ Thủy đang đỡ Cảnh Tiểu Lang về tới.
"Tiểu Lang Lang~~"
Lục Hồng buông Kim Mao xuống, muốn nhào tới. Nhưng lúc chú ý thấy thần sắc Cảnh Tiểu Lang có chút ảm đạm, cô liền ngừng bước chân.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lại nhìn gương mặt Nạp Lan Chỉ Thủy đầy ngưng trọng,
"Về rồi hả."
Cảnh lang đi tới, lúc vừa nhìn thấy đồ trên cổ Cảnh Tiểu Lang,
"Lấy vật trên cổ con mình xuống!!!"
Cảnh Lang lo lắng thét lên.
Nạp Lan Chỉ Thủy khổ sở nhìn cô,
"Để chảu!"
Ngón tay Nạp Lan Chỉ Thủy vừa chạm vào vòng cổ, liền bị một cỗ lực lượng to lớn dội ngược trở lại, thân người cô lui về sau hết mấy bước mới đứng vững.
"Con gái ta không phải động vật!! Đừng cầm một cái vòng cổ mà buộc lên cổ nó!!!"
Cảnh Lang la lên như sấm rền, Lục Hồng kéo tay cô lại, sắc mặt Nạp Lan Chỉ Thủy một mảnh ảm đạm, áy náy cúi đầu.
"Xin lỗi, hết thảy những thứ này đều là lỗi của cháu."
"Tiểu Lang không sao." Cảnh Tiểu Lang yếu ớt nói, thế này càng khiến Nạp Lan Chỉ Thủy không có đất dung thân.
Cô sờ lên mặt Cảnh Tiểu Lang, trên trán cô bé nhẹ nhàng đặt xuống nụ hôn.
"Món đồ quỷ quái này rốt cuộc là thứ đồ chơi gì vậy?" Cảnh Lang hỏi,
"Băng lam chi lệ." Lúc này Nạp Lan Chỉ Thủy mới kể liên tục những chuyện đã xảy ra.
"Laura đứa nhỏ này lại cũng có phần... hai..." Cảnh Lang than thở,
"Lang." Lục Hồng dựa vào bả vai cô, dành cho cô trấn an.
"Thanh Phượng... Tri Thu... hai..."
Ký ức của Cảnh Lang ùa về, sắc mặt cô đau xót.
"Lang, hay là mình đi nói chuyện với Laura."
"Không." Cảnh Lang nói,
"Vô dụng thôi, Hồng Hồng."
"Laura đứa nhỏ này cá tính của nó em không phải là không biết." Cảnh Lang bất đắc dĩ nói.
"Bản tính nó cũng không phải xấu xa đâu..."
"Đừng nói nữa!!"
"Từ nhỏ đến lớn nó đều ức hiếp Tiểu Lang nhà chúng ta còn chưa đủ sao?"
"Bây giờ lại còn!!" Cảnh Lang tức giận,
"Thứ đồ chơi trên cổ Tiểu Lang phải lấy xuống, bằng không thời gian lâu... chị sợ."
Câu tiếp theo Cảnh Lang lại không nói hết được.
"Lẽ nào?" Lục Hồng kích động,
"Ý chị là?" Cảnh Lang nhìn thẳng vào mắt cô, gật đầu.
"Cảnh bá mẫu, Lục bá mẫu, hai người đang nói gì vậy?" Nạp Lan Chỉ Thủy mờ mịt nhìn cả hai,
"Nạp Lan, khoảng thời gian này làm phiền cháu chiếu cố Tiểu Lang nhà ta thật tốt, ta với mẹ nó có chuyện cần phải rời đi một thời gian." Cảnh Lang trịnh trọng nói.
"Không cần đến hai bác nói, cháu nhất định cũng sẽ làm như vậy. Là cháu đã hại Tiểu Lang thành ra như vậy, nếu không phải vì băng lam chi lệ..."
"Chị Trấp Thủy, đừng nói nữa." Cảnh Tiểu Lang xoa xoa gò má Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Chị Trấp Thủy, chị xem băng lam chi lệ có phải hợp với Tiểu Lang lắm không?"
"Giống như nó chế tạo ra là vì em vậy." Cảnh Tiểu Lang sờ một cái lên vòng cổ.
"Tiểu Lang?"
Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy một tia khác thường, ngay cả Cảnh Lang cũng phát giác thấy.
"Tiểu Lang Lang, con không muốn tháo nó xuống sao?"
"Dạ." Cảnh Tiểu Lang lắc đầu,
"Tiểu Lang thích nó." Cảnh Tiểu Lang cười nói.
Cảnh Lang kéo Lục Hồng qua một bên,
"Bây giờ chúng ta sẽ lên đường trở lại Lang tộc, nhất định phải nghĩ cách lấy vật kia xuống."
"Lang, chuyện này có thật nghiêm trọng như vậy không?"
"Món đồ chơi kia đã giam cầm linh lực của Tiểu lang, chị sợ con sẽ xảy ra chuyện." Cảnh Lang lo lắng nói.
"Laura sẽ không phải đã biết được chút gì?"
"Chúng ta cứ trực tiếp tìm nó hỏi rõ đi."
"Nó không nói đâu." Cảnh Lang nói.
"Tích cách đứa nhỏ này luôn thích chơi bời ở nhân giới, nó chỉ biết đứng xem mà thôi." Cảnh Tiểu Lang thở dài nói.
"Hay là cứ thử một chút." Lục Hồng cũng không từ bỏ ý định,
"Trước về Lang tộc đã." Cảnh Lang kiên quyết nói.
"Tiểu Lang, em đói không?"
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm Cảnh Tiểu Lang trở về phòng, một mực canh giữ bên mép giường. Giờ phút này, cô khẽ vuốt ve tóc của cô bé, hỏi.
"Có một chút." Cảnh Tiểu Lang trề cái miệng nhỏ nhắn,
"Em muốn ăn món gì?" Nạp Lan Chỉ Thủy chọt chọt gương mặt mềm mại của cô bé, ôn nhu nói.
"Tiểu Lang muốn ăn bò bít tết!"
"Được, chị đi làm cho em." Nạp Lan Chỉ Thủy vừa nói liền muốn đứng lên, Cảnh Tiểu Lang thế nhưng kéo tay cô lại,
"Sao vậy?"
"Em muốn xem Kim Mao một chút." Cảnh Tiểu Lang yếu ớt nói,
"Không được." Nạp Lan Chỉ Thủy phản đối,
"Em hiện tại thân thể không khỏe, chị sợ nó sẽ làm em bị thương."
"Không đâu."
Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang lộ ra kiên định.
"Vậy em ngoan ngoãn, chị ôm nó tới cho em."
Sau khi Nạp Lan Chỉ Thủy rời đi, ánh mắt Cảnh Tiểu Lang dời về phía trần nhà, con ngươi màu lam nhạt ẩn giấu sâu thẳm không thể nói rõ.
Nạp Lan Chỉ Thủy mở tủ lạnh, phát hiện không có nguyên liệu nấu ăn. Có chút phiền muộn vuốt trán,
"Hay là gọi điện trực tiếp cho người mang đến."
Thời điểm cô xoay người lại, trên chân đụng phải một đoàn mềm mại, Kim Mao đang nghễnh đầu nhìn lên cô.
"Kim Mao~"
Nạp Lan Chỉ Thủy bế nó lên, Cảnh Lang với Lục Hồng đi vội vàng còn chưa kịp báo chuyện này cho Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Ô ô~" Kim Mao khẽ kêu,
"Đợi một lát gặp Tiểu Lang mi nhất định phải ngoan ngoãn nghe chưa~" Nạp Lan Chỉ Thủy sờ đầu nó, khuyên bảo.
"Ngao ô ô~~"
Kim Mao nhắm mắt, hưởng thụ phát ra tiếng rừ rừ.
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm Kim Mao đẩy cửa vào, lại thấy Cảnh Tiểu Lang ngồi trên giường, đang nhìn ra cửa sổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]