Chương trước
Chương sau
Trong con ngươi lạnh như băng của Cảnh Tiểu Lang có một chút ánh sáng, nhưng rất nhanh thì lụi tàn.

"Tiểu Lang... em là đang trách chị ư?" Thân người Nạp Lan Chỉ Thủy hướng ra sau một chút, mi mắt rũ thấp.

"Cô đi đi." Cảnh Tiểu Lang dường như không muốn nhiều lời cùng Nạp Lan Chỉ Thủy,

"Ngao ô~~!"

Kim Mao nằm trong ngực cô lúc này nhảy ra, nhào vào lòng Nạp Lan Chỉ Thủy.

"Kim Mao?" Nạp Lan Chỉ Thủy ôm nó, nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu.

"Ô ô~" Kim Mao thoải mái dùng đầu cọ cọ, phát ra tiếng kêu như con mèo nhỏ.

"Bảo bối, lại đây!" Thanh âm Cảnh Tiểu Lang có chút nghiêm nghị,

"Ô?!" Lỗ tai Kim Mao giật giật, nghi ngờ quay đầu lại.

"Thời điểm lần đầu tiên Kim Mao gặp em cũng không ngoan nghe lời như bây giờ."

Nạp Lan Chỉ Thủy thả lỏng tay, tỏ ý để Kim Mao trở về.

Kim Mao vẫn nương trong ngực Nạp Lan Chỉ Thủy,

"Bảo bối, tới."

Cảnh Tiểu Lang lại gọi một tiếng, lúc này Kim Mao mới quyến luyến không thôi trở lại bên cạnh Cảnh Tiểu Lang.

"Thời gian đã qua lâu vậy rồi, liền xóa bỏ tất cả đi." Bỗng Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng.

"Cô không quen biết tôi, tôi cũng không quen biết cô. Đây mới là kết cục tốt nhất."

Cảnh Tiểu Lang ôm Kim Mao muốn xuống giường, bị Nạp Lan Chỉ thủy cản lại.

Tay cô dùng chút lực, lôi cả hai vào trong lòng.

"Bất luận em là Cảnh Tiểu Lang của quá khứ, hay của bây giờ... chị vẫn đều muốn ở cạnh em. Đây mới là kết cục chị mong muốn."

"Hay vì do chuyện chị đã làm trong quá khứ... chị có biết được chút ít từ chỗ Nguyệt." Nạp Lan Chỉ Thủy nói nhỏ.

"Không thể tha thứ cho chị sao?" Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi,

"Tha thứ?" Cảnh Tiểu Lang cười nhạt, không giết Nạp Lan Chỉ Thủy đã là cực hạn của cô rồi.

Tỉnh lại lần nữa, trong lòng cô tràn đầy thù hận như ngọn lửa địa ngục tấn công tới mãnh liệt, tập kích bên trong toàn bộ thân người cô.

Nhưng khi nhìn thấy lại người ấy, cô cuối cùng không xuống tay được.

Cô ấy là tai ương của cô, định trước không cách nào có thể chạy khỏi.

Đã như vậy, cô suy nghĩ sao không cứ quên đi lẫn nhau ở chốn đây, cũng sẽ không còn dây mơ rễ má nào.

Thế nhưng hôm nay người này lại khẩn cầu cô tha thứ, quả nhiên cô ấy từ đầu đến cuối đều không phải "nàng". Nếu là người ấy, làm sao sẽ cúi đầu để nhận sai với cô.

"Tôi vĩnh viễn cũng không tha thứ cho cô!"

Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang trở nên âm lãnh, cô dùng sức đẩy Nạp Lan Chỉ Thủy ra.

"Tiểu Lang....." Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy chua xót, bây giờ em ấy là chán ghét mình đến vậy ư.

"Cút cho tôi! Cút khỏi tầm mắt tôi!!" Cảnh Tiểu Lang giận giữ quát lên, đáy mắt mơ hồ thoáng hiện lên lệ khí hồng sắc.

"Ô ô ô!!!!!"

Kim Mao từ ngực Cảnh Tiểu Lang thoát đi, chạy đến bên cạnh Nạp Lan Chỉ Thủy, đưa ra chiếc lưỡi liếm lấy bàn tay cô.

"Bảo bối, ngay cả con cũng muốn phản bội mẹ đúng không?"

"Con muốn cô ta, không muốn ta! Tốt lắm, tốt lắm!!"

Cảnh Tiểu Lang căm hận khoát tay, đầu ngón tay toát lên một vầng sáng màu vàng hướng người Kim Mao bắn tới.

"Ngao ô~~~!" Kim Mao kêu lên thảm thiết một tiếng, thân người đã cứng ngắc ngã trên đất.

"Kim Mao?!" Nạp Lan Chỉ Thủy kinh hoảng nhìn tiểu tử, lại nhìn về Cảnh Tiểu Lang ánh mắt tràn đầy không cam tâm.

"Em tức giận lên người chị được rồi, cần gì phải tổn thương nó!"

"Hừm! Từ nay về sau, hai người các ngươi cũng đừng xuất hiện ở trước mặt ta nữa!"

Đợi Nạp Lan Chỉ Thủy kịp phản ứng, nào có còn bóng người Cảnh Tiểu Lang.

"Nó có sao không?" Nạp Lan Chỉ Thủy lo lắng hỏi Nguyệt,

"Không sao, chẳng qua chỉ ngất đi thôi."

Nguyệt kiểm tra thân thể Kim Mao, đáy mắt hiện lên bừng tỉnh đại ngộ.

"Thì ra nó là... chả trách lúc ấy tôi không nhìn ra."

"Không còn cách nào sao? Nguyệt." Nạp Lan Chỉ Thủy ảo não ôm đầu,

"Em ấy hận tôi."

"Vẫn là để em ấy tỉnh táo lại thêm một thời gian nữa đi, dù sao cũng vừa mới thức tỉnh đây thôi mà." Nguyệt an ủi.

"Rốt cuộc tôi đã làm gì, để em ấy hận tôi như vậy..." Nạp Lan Chỉ Thủy tự nhủ.

"Cô sẽ không muốn biết đâu."

"Chăm sóc Kim Mao thật tốt, em ấy để lại cho cô đấy." Nguyệt vỗ vai cô một cái.

"Ừ."

Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không nghe ra hàm ý trong lời nói của Nguyệt, gật đầu.

Kim Mao mê mang rất lâu, một mực không có dấu hiệu tỉnh lại. Nạp Lan Chỉ Thủy thu xếp ổn thỏa cho nó trong phòng mình.

Thời điểm rời khỏi phòng, cô gặp Giản Niên.

"Uống với tôi một ly thế nào?" Giản Niên cười nói, Nạp Lan Chỉ Thủy không từ chối.

Bên trong quầy bar mờ tối, Giản Niên cùng Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi trên một chiếc salon, trước mặt đầy những chai rượu rỗng trên bàn.

"Không ngờ cô cũng là người đi tìm thú vui."

Vốn tưởng Giản Niên nói là uống một ly ở nhà, không ngờ cô sẽ mang mình tới quán bar.

"Thỉnh thoảng cũng cần thả lỏng một chút mà." Giản Niên xem thường,

"Chuyện cô và Tiểu Lang Lang..." Giản Niên vừa mở miệng, Nạp Lan Chỉ Thủy cắt ngang cô.

"Không phải nói thả lỏng sao?" Nạp Lan Chỉ Thủy cầm chai rượu lên, nốc cạn đến giọt cuối cùng.

"Mau cứu tôi với! Mau cứu tôi với!!!"

Một cô gái quần áo xốc xếch đụng vào ngực Nạp Lan Chỉ Thủy,

"Là cô?"

Giản Niên lập tức nhận ra cô gái hôm đó xuất hiện trong phòng Laura.

Nạp Lan Chỉ Thủy nhíu mày lại, nhìn cô gái vững vàng níu lấy quần áo cô.

"Hừ! Thì ra là tìm được chỗ dựa!"

Laura xuất hiện trước mặt cả ba, Giản Niên có thể cảm nhận rõ ràng mùi rượu nồng nặc trên người cô.

"Cầu xin hai cô hãy nhanh cứu lấy tôi! Đừng để cô ta bắt tôi mang đi! Tôi không muốn tiếp tục ở bên cạnh cô ta nữa."

Lạc Thanh kinh hoảng thất thố nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn in rõ ràng dấu năm ngón tay.

"Giao cô ta ra cho tôi!" Laura tức giận thét lên,

"Không sao, có tôi ở đây."

Nạp Lan Chỉ Thủy vỗ nhẹ lên vai cô gái. Hai tay Lạc Thanh choàng qua cổ Nạp Lan Chỉ Thủy, đầu chôn rất chặc trong ngực cô.

Một màn này, khiến Laura nổi cơn thịnh nộ, trong mắt cơ hồ muốn phun ra lửa.

"Nạp Lan Chỉ Thủy, giao cô ta cho tôi!!"

Laura xông tới, Giản Niên ôm lấy eo cô, đẩy cô qua một bên.

"Cô mang cô ấy đi trước đi!"

Nạp Lan Chỉ Thủy dìu Lạc Thanh, hướng Giản Niên gật đầu.

"Giản Niên, cô cư nhiên động thủ với tôi?!" Laura một cước đá về hướng bụng cô, Giản Niên kịp thời né tránh.

Trong quán bar nhất thời xôn xao, ông chủ thấy vậy căn dặn phục vụ đi gọi người.

"Cô ấy làm đồ chơi của cô cũng đã quá lâu, thả cô ấy đi đi." Giản Niên nghiêm mặt nói.

"Thả cô ta? Con mẹ nó, cô ta là của tôi! Do tôi định đoạt!"

"Do tôi định đoạt!!" Laura tức giận thét lên.

"Cô ấy là một người sống sờ sờ, không thuộc về bất kỳ ai, có tự do của bản thân."

Laura bỗng cười rộ lên, tiếng cười rợn cả tóc gáy, bất thình lình cô lắc người đến trước người Giản NIiên, một quyền đánh vào gương mặt cô.

Giản Niên lấy tay ngăn đỡ, lộn người, đến sau lưng Laura.

"Cô thật sự muốn động thủ ở đây?"

"Cô muốn bị giam cầm?"

"Cút ngay!!!"

Hai mắt Laura mơ hồ lóe lên lục quang, năng lượng trong cơ thể cơ hồ mất khống chế. Giản Niên thấy vậy bắt lấy hai tay cô, dừng sức cô lại, cưỡng ép áp cô xa khỏi quầy bar.

Thẳng đến nơi riêng tư phía sau bar, Giản Niên mới buông tay.

"Nhìn lại tính khí này của cô đi, làm sao xứng đáng với ba mẹ cô hả!" Giản Niên quát lên.

"Ba mẹ?!"

"Con mẹ nó cảm ơn cô đã nói với tôi, tôi là do bọn họ sinh ra!" Laura một quyền dùng sức nện lên đất.

"Cô đã thật sự thích cô gái đó, thì nên đối xử người ta thật tốt." Giản Niên không muôn nổi điên với cô, nói một câu xong định rời đi.

"Thích?! Cô ta là sủng vật của tôi, là đồ chơi của tôi!!!"

"Dựa vào cái gì muốn chạy trốn tôi hả!"

Mặc kệ Laura một mình nổi điên, Giản Niên lắc đầu.

- ----

Lúc nhìn thấy Nạp Lan Chỉ Thủy ôm một cô gái đã hôn mê vào cửa, Nguyệt sợ hết hồn.

"Nguyệt, đi gọi bác sĩ!" Nạp Lan Chỉ Thủy đặt cô nằm lên salon.

"Cổ là ai vây?"

"Không biết." Nạp Lan Chỉ Thủy vào nhà vệ sinh lấy khăn lông cùng nước nóng.

Trên người cô gái hiện đầy vết roi, từng cục tím bầm ở khắp nơi. Thậm chí một ít là do góp nhặt miệt mài qua năm tháng, khiến người ta nhìn thấy mà giật cả mình.

"Laura, đúng là thứ khốn kiếp!" Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn thấy không đành lòng, căm hận mắng một câu.

"Mau cứu tôi...... cứu tôi..."

"Tha tôi đi.... cầu xin cô..."

Cô gái trong lúc hôn mê, một mực nói mớ.

Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ đành dùng khăn lông nóng áp lên trán cô ấy, hi vọng làm vậy có thể để cô dễ chịu hơn chút.

Rất nhanh, bác sĩ tới. Giản Niên cũng trở về vào lúc này, vừa vào cửa, Nguyệt liền nghênh đón, hỏi chuyện đã xảy ra.

Giản Niên tỏ ý cô an tâm chút đừng nóng vội. Trải qua bác sĩ kiểm tra, nói cô ấy cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua trên người trầy ngoài da cần điều dưỡng vài ngày.

Về phần tại sao hôn mê, hẳn là do kinh sợ quá mức, ngày mai sẽ tỉnh lại.

"Nạp Lan, cô đi nghỉ trước đi."

"Cô ấy, tôi sẽ phái người chăm sóc thật tốt."

Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu, liền trở về phòng.

Nhưng khi cô vừa bật đèn phòng lên, nhìn thấy bóng người trên giường, liền sợ hết hồn.

"Cháu..... cháu..."

Nạp Lan Chỉ Thủy lời cũng không nói hết câu được,

"Ô~"

Bóng người trên giường nhẹ nhàng trở mình, dường như là bị đánh thức.

"Kim... Mao..." Nạp Lan Chỉ Thủy thử gọi một tiếng,

"Ô ô?!"

Một thiếu nữ có cái đuôi to, tai nhọn, thân thể trần như mộng từ trên giường ngồi dậy, nó dùng sống tay dụi lên mắt.

Hai tai nhọn dùng sức giật giật, đôi mắt to màu vàng tinh xảo chớp chớp, nhìn về phía Nạp Lan Chỉ Thủy.

"Mẹ ơi... mẹ ơi....."

Thiếu nữ mồm miệng hơi chút cứng ngắc, nhưng vẫn đọc được lên hai chữ.

"..."

Thân người Nạp Lan Chỉ Thủy cứng đơ tại chỗ, không biết nên đáp thế nào.

Thiếu nữ từ trên giường nhảy xuống, chân trần chạy tới bên cạnh cô, đôi tay quàng lấy eo.

Đầu hướng thẳng bụng Nạp Lan cọ cọ,

"Mẹ ơi.... mẹ ơi..."

Cả người Nạp Lan Chỉ Thủy đều đần ra, trong đầu quanh quẩn tiếng gọi "Mẹ ơi... mẹ ơi..."

"Con là Kim Mao?" Thật lâu, cô mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, dò hỏi.

"Phải phải~"

Thiếu nữ tai nhọn gật đầu, dùng sức huơ huơ cái đuôi to.

"Mẹ... mẹ thật ấm áp."

Cô bé tai nhọn gương mặt tràn đầy ngây thơ nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy,

"Nạp Lan, xảy ra chuyện gì?"

Giản Niên dưới lầu nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy lên.

Thế nhưng khi cô nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé sạch trơn nọ, cũng sợ hết hồn.

Phản ứng đầu tiên của Nạp Lan Chỉ Thủy chính lày vòng hai tay lên người thiếu nữ, để ngừa cảnh xuân bị lộ ra ngoài, mặc dù cô bé còn non nớt.

"Cái đó... tôi đi kiếm bộ quần áo cho nó." Giản Niên ngượng ngùng gãi đầu, đỏ mặt xoay người ra cửa.

"Thì ra đã lớn đến nhường này rồi? Đáng yêu quá~~"

Từ khi Nguyệt gặp Kim Mao biến hình xong, ánh mắt liền một mực dao động trên người cô bé. Không biểu sao, Giản Niên thậm chí cảm thấy ánh mắt Nguyệt có chút thô bỉ, giống như đại thúc muốn bắt cóc tiểu loli vậy.

"Đuôi vừa dài này vừa to này, bộ lông vàng mềm mại này, không biết bóp thử sẽ có cảm giác gì nữa ha." Nguyệt tự lẩm bẩm, trong mắt lóe lên tinh quang.

————————————————

Thất Sát gì đó làm bậy lại bắt Nạp Lan tỷ lãnh hết, thiệt tình... mà Kim Mao là con gái của hai người heh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.