Trong con ngươi lạnh như băng của Cảnh Tiểu Lang có một chút ánh sáng, nhưng rất nhanh thì lụi tàn.
"Tiểu Lang... em là đang trách chị ư?" Thân người Nạp Lan Chỉ Thủy hướng ra sau một chút, mi mắt rũ thấp.
"Cô đi đi." Cảnh Tiểu Lang dường như không muốn nhiều lời cùng Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Ngao ô~~!"
Kim Mao nằm trong ngực cô lúc này nhảy ra, nhào vào lòng Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Kim Mao?" Nạp Lan Chỉ Thủy ôm nó, nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu.
"Ô ô~" Kim Mao thoải mái dùng đầu cọ cọ, phát ra tiếng kêu như con mèo nhỏ.
"Bảo bối, lại đây!" Thanh âm Cảnh Tiểu Lang có chút nghiêm nghị,
"Ô?!" Lỗ tai Kim Mao giật giật, nghi ngờ quay đầu lại.
"Thời điểm lần đầu tiên Kim Mao gặp em cũng không ngoan nghe lời như bây giờ."
Nạp Lan Chỉ Thủy thả lỏng tay, tỏ ý để Kim Mao trở về.
Kim Mao vẫn nương trong ngực Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Bảo bối, tới."
Cảnh Tiểu Lang lại gọi một tiếng, lúc này Kim Mao mới quyến luyến không thôi trở lại bên cạnh Cảnh Tiểu Lang.
"Thời gian đã qua lâu vậy rồi, liền xóa bỏ tất cả đi." Bỗng Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng.
"Cô không quen biết tôi, tôi cũng không quen biết cô. Đây mới là kết cục tốt nhất."
Cảnh Tiểu Lang ôm Kim Mao muốn xuống giường, bị Nạp Lan Chỉ thủy cản lại.
Tay cô dùng chút lực, lôi cả hai vào trong lòng.
"Bất luận em là Cảnh Tiểu Lang của quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-ngo-vao-trong-chen-mau/2478280/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.