Chương trước
Chương sau
"Em vẫn phải đi làm ở đó hả?" Buổi sáng cơm nước xong, Nạp Lan Chỉ Thủy gọi Cảnh Tiểu Lang lại.

"Ừm." Cảnh Tiểu Lang gật đầu,

"Đừng đi, với cả chỗ phòng trọ chị cũng trả phòng cho em rồi." Nạp Lan Chỉ Thủy hiển nhiên nói.

"Tôi thích công việc này." Cảnh Tiểu Lang chăm chú nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy,

"Chúng ta vừa mới cùng nhận lại Vô Tà, chị là muốn em ở bên con nhiều hơn." Nạp Lan Chỉ Thủy từ sau ôm lấy cô,

"Được rồi, hết tháng này tôi liền thôi việc." Cảnh Tiểu Lang suy nghĩ trong chốc lát, nói.

"Vẫn là lấy tính khí trước kia tương đối tốt hơn, để cho chị yên tâm~" Nạp Lan Chỉ Thủy buồn rầu nói.

"Hửm?" Cảnh Tiểu Lang nghiêng đầu nhìn cô,

"Có ý gì?"

"Ít nhất trước kia em sẽ không chạy loạn khắp nơi~" Nạp Lan Chỉ Thủy cười một tiếng, trong lòng âm thầm vui mừng bản thân không nói ra hết toàn bộ. Cũng không thể không nói Tiểu Lang Lang trước kia ngây ngây ngô ngô, tương đối dễ dỗ hơn.

Đúng vậy, Cảnh Tiểu Lang trước kia luôn đặt mình ở vị trí đầu tiên, còn Cảnh Tiểu Lang bây giờ, càng khiến Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy lo lắng.

Bởi vì cô rất sợ cô ấy lại đột nhiên biến mất, đi đến một nơi cô lại không thể tìm ra.

"Chị thích Tiểu Lang ngốc nghếch!" Cảnh Tiểu Lang lấy tay cô ra, lùi một bước xoay người nhìn cô.

"A! Không đúng không đúng! Tuyệt đối không có....."

Nạp Lan Chỉ Thủy khẩn trương xém chút lấy tay chỉ thiên, thề với trời.

"Trêu chị đó~" Cảnh Tiểu Lang bỗng nhiên cười nói,

"A?" Nạp Lan Chỉ Thủy quẫn bách cúi đầu, muôn vàn không ngờ Cảnh Tiểu Lang cũng sẽ lấy mình ra trêu đùa.

"Được rồi, tôi đi làm." Cảnh Tiểu Lang gọi Tiểu Vô Tà tới bên cạnh, hôn một cái,

"Phải ngoan ngoãn nghe lời của mẹ nga~"

Tiểu Vô Tà mút ngón tay, gật đầu như giã tỏi, lại chủ động hôn Cảnh Tiểu Lang,

"Tiểu Lang Lang~ nói về cái đuôi với hai tai của con có thể thu chúng lại không?"

Nạp Lan Chỉ Thủy có vẻ lúng túng nhìn cô.

"Làm sao?"

"Như vậy sau này mang con ra ngoài cũng tương đối dễ dàng hơn..."

"Có thể, đợi tôi về sẽ dạy cho nó."

Nhìn hai con ngươi trầm tĩnh của Cảnh Tiểu Lang, Nạp Lan Chỉ Thủy gãi gãi gò má,

"Đừng hiểu lầm, chị không có ý chê con mình đâu."

"Lỗ tai với đuôi rất đáng yêu~ chỉ là cũng không thể một mực để bảo bảo ở nhà được."

"Tôi biết."

"Nếu chị có chê bai, tôi sẽ không biết sao?" Cảnh Tiểu Lang cười nói, Nạp Lan Chỉ Thủy lại chỉ cảm thấy sau lưng âm phong một trận.

Cảm thấy Cảnh Tiểu Lang bây giờ cũng không phải một người có thể tùy tiện điều khiển.

"Chị rãnh sẽ tới tìm em~" Nạp Lan Chỉ Thủy hướng cô khoát khoát tay,

"Không cần, chị thật tốt ở bên bảo bảo đi."

"Được."

Đợi sau khi Cảnh Tiểu Lang đi, Nạp Lan Chỉ Thủy hướng tiểu tử vẫy tay,

"Bảo bảo, tới đây với mẹ~" Tiểu Vô Tà lập tức vui sướng nhào vào lòng Nạp Lan Chỉ Thủy.

"Bảo bảo~ buổi chiều chúng ta cùng đi đón mẹ con nhé~"

"Mẹ~ chơi với con~" Tiểu Vô Tà mút ngón tay, mở to mắt, nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy. Lỗ tai ngắn cũn trên đầu cử động không ngừng.

"Hưm~ càng nhìn càng thấy đáng yêu~" Nạp Lan Chỉ Thủy nhéo lỗ tai bé con một cái, lại dùng cằm cọ cọ lên.

"Ưhm~~" Cái đuôi của Tiểu Vô Tà lập tức vểnh lên cao,

"Mẹ, đừng~ như vậy khó chịu." Nạp Lan Chỉ Thủy lập tức thả lỗ tai bé con ra,

"Bảo bảo, mẹ có công việc phải đi công ty một chuyến, đợi một lát con phải ngoan ngoãn nga~"

"Ô~ con muốn chơi với mẹ~"

"Được, đợi một lát mẹ nhất định sẽ chơi với con~"

Nạp Lan Chỉ Thủy lấy từ trong tủ móc bộ quần áo trẻ con thật to, mặc vào cho tiểu tử, trùng hợp có thể che kín lỗ tai với cái đuôi của nó.

Đây là Nạp Lan Chỉ Thủy tình cờ nhìn thấy trên mạng, vừa nhìn cô liền cảm thấy rất thích hợp với tiểu tử, liền mua cho nó.

"Bảo bảo~ ở bên ngoài tuyệt đối không thể để lộ cái đuôi ra, cái tai cũng không thể để người khác thấy nga~"

"Dạ~" Tiểu Vô Tà gật đầu,

"Nhưng mà mẹ ơi chỗ cái đuôi chật quá." Tiểu Vô Tà chu miệng lên,

"Ầy..."

"Như vầy có khá hơn chút nào không?" Nạp Lan Chỉ Thủy thả lỏng quần chỗ mông ra một chút.

"Ô~ vẫn rất chật~"

"Mẹ, bảo bảo thu nhỏ cái đuôi lại một chút là được rồi~"

Tiểu Vô Tà vừa nói, ánh mắt liền lóng lánh ánh sáng vàng, Nạp Lan Chỉ Thủy giật mình nhìn hài tử nhà mình. Trong chốc lát,

"Bây giờ được rồi." Tiểu Vô Tà lộ ra nụ cười, Nạp Lan Chỉ Thủy sờ chỗ cái mông của nó, hình như quả thật thu nhỏ đi một chút.

"Bảo bảo, thật lợi hại nha~" Nạp Lan Chỉ Thủy than thở,

"Hì hì~ mẹ, bảo bảo còn biết nhiều thứ nữa~"

"Đợi đã... chưa có ai từng dạy con..."

Tiểu Vô Tà thế nhưng cười nói:

"Từ khi mẹ giải trừ cấm chế cho bảo bảo, bảo bảo có thể sử dụng linh lực, tự nhiên sẽ biết được rất nhiều thứ."

Nạp Lan Chỉ Thủy nghi hoặc nhìn về tiểu tử,

"Mẹ nghe không hiểu cũng không sao, bảo bảo không phải đứa bé bình thường~ biết một chút này nọ cũng không có gì kỳ quái."

Nạp Lan Chỉ Thủy quyết định vẫn là đợi hỏi Cảnh Tiểu Lang, liền ngưng đề tài này lại.

"Bảo bảo~ mình đi." Nạp Lan Chỉ Thủy bế tiểu tử, Tiểu Vô Tà chủ động choàng hai tay qua cổ cô.

Tới công ty, Nạp Lan Chỉ Thủy bế tiểu tử vốn muốn đi thang máy riêng, không ngờ không đúng lúc, hôm nay thang máy bị hư, công nhân đang sửa chữa.

Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ đành bế tiểu tử từ từ tiến vào cửa chính, may mắn Tiểu Vô Tà lanh lợi, dọc trên đường đi nằm trên đầu vai Nạp Lan Chỉ Thủy, cũng không lên tiếng.

Chẳng qua tin tức lan truyền đi rất nhanh, trước sảnh vừa nhìn thấy tổng giám đốc Nạp Lan đã lâu không thấy tới công ty, hơn nữa còn bế theo một đứa bé.

Lập tức gọi điện lên trên, trong nhất thời tất cả mọi người đều khiếp sợ, tổng giám đốc Nạp Lan đã có con. Dù đứa nhỏ này cũng có thể là con của người khác, xem như tổng giám đốc Nạp Lan mang thai, cũng không thể liền nhanh như vậy sinh con ra được.

Sở Khiết vừa từ phòng vệ sinh bước ra, phát hiện trong phòng làm việc giống như đang có bom nhiệt vậy, tất cả mọi người đều đang bàn tán xôn xao chuyện Nạp Lan Chỉ Thủy bế đứa bé tới công ty.

Đứa nhỏ?! Sở Khiết quyết định trước tới phòng làm việc Nạp Lan Chỉ Thủy đợi.

Nạp Lan Chỉ Thủy vừa bế tiểu tử vào cửa, chỉ thấy Sở Khiết đang ngồi trên ghế làm việc của mình, một bộ thản nhiên tự đắc.

"Sở Khiết, cậu tới rồi à." Sở Khiết xém chút cho rằng mình nghe lầm, nếu đổi thành Nạp Lan Chỉ Thủy trước kia nhất định sẽ mắng mình tự tiện ngồi lên ghế cậu ấy.

Nạp Lan Chỉ Thủy bế tiểu tử thả lên ghế salon.

"Bảo bảo, mẹ kêu người mang điểm tâm tới đây, con muốn ăn gì?"

"Con muốn ăn bánh bích quy sữa có hình con thú." Tiểu Vô Tà chớp mắt nhìn cô.

"Mẹ?!!"

"Nạp Lan, nó vừa rồi mới kêu cậu mẹ hả?!!"

"Đứa nhỏ đáng yêu này ở đâu ra vậy?"

Sở Khiết khiếp sợ đứng dậy khỏi ghế, vội vàng đi tới.

Sở Khiết không nhịn được muốn bóp gương mặt tròn trịa của tiểu tử, bị Nạp Lan Chỉ Thủy một cú đánh rụng.

"Dô~ nhỏ mọn vậy luôn!" Sở Khiết ủy khuất sờ mu bàn tay của mình,

"Con gái bảo bối của tớ, đừng sờ loạn."

Tiểu tử tò mò nhìn Sở Khiết, loáng thoáng nó đối với dì này có chút ấn tượng.

Nó chớp con ngươi long lanh, chọc cho mẫu tính của Sở Khiết đại phát,

"Không được, đáng yêu quá à~~~"

"Tớ muốn ôm nó một cái!!!" Sở Khiết vừa nói liền muốn nhào tới, bị Nạp Lan Chỉ Thủy ngăn lại.

"Cậu sẽ làm nó ngộp thở mất."

"Cái gì nha! Nạp Lan, làm như có là con gái thiệt của cậu hổng bằng!" Sở Khiết bất mãn bĩu môi.

"Nó đương nhiên là con gái của tớ, đồ giả bao đổi." Nạp Lan Chỉ Thủy chăm chú nhìn cô,

"Đùa gì vậy~~~ nói một câu lẽ nào nó là con gái của cậu với Cảnh Tiểu Lang à!!" Sở Khiết đùa giỡn nói.

Nạp Lan Chỉ Thủy không lên tiếng,

"Thật?!"

"Ha?!!"

"Thật ư!!!?" Sở Khiết khiếp sợ rống to, con mắt mở rất to,

"Nhưng mà... như vậy cũng không đúng nha..."

"Trước không nói... giữa nữ với nữ..."

"Không cần nghĩ vớ vẩn, nó chính là con gái của tớ."

Nạp Lan Chỉ Thủy đã cầm điện thoại, cho thư ký chuẩn bị điểm tâm.

"Mẹ ơi, a di này thiệt kỳ quái." Tiểu tử nhìn về phía Nạp Lan Chỉ Thủy,

"Bảo bảo, đừng để ý cô ấy là được~" Nạp Lan Chỉ Thủy ôn nhu bế tiểu tử để lên đùi,

"Thật là nói cái gì chứ!" Sở Khiết kháng nghị, cô cảm thấy Nạp Lan Chỉ Thủy sẽ không gạt cô, nhưng mà quả thực để người ta khó mà tiếp nhận.

"Thật là do cậu và Tiểu Lang Lang sinh?" Sở Khiết xích lại gần,

"Hừm hừ." Nạp Lan Chỉ Thủy ném cho cô cái liếc nhìn.

"Sinh kiểu gì vậy? Nói tớ nghe với~" Sở Khiết ranh mãnh nói,

"Cậu muốn sinh?"

"Sở Khiết, từ lúc nào cậu cũng có hứng thú với phụ nữ vậy."

"Ầy... tớ tùy tiện nói một chút thôi mà." Ánh mắt Sở Khiết dao động, chột dạ nói.

"Tớ thấy không phải vậy."

"Thật ra gần đây tớ đang theo đuổi một người."

Mắt thấy không gạt được, Sở Khiết thoải mái không e ngại ngồi vào bên cạnh Nạp Lan Chỉ Thủy,

"Cậu còn nhớ quán bar Memory không?"

"Bạch Lăng?!" Nạp Lan Chỉ Thủy cả kinh nói.

"Cậu với cô ấy làm sao có dây mơ rễ má vậy?"

Bạch Lăng người phụ nữ này sâu không lường được, Sở Khiết chẳng qua là người bình thường, nếu đồng thời xuất hiện với cô ấy, cô sợ Sở Khiết sẽ bị tổn thương.

"Hì~ cậu không cảm thấy cô ấy rất đẹp sao?" Sở Khiết cúi đầu, có chút không được tự nhiên giật giật người.

"Cậu đang xấu hổ?" Nạp Lan Chỉ Thủy thật có loại cảm giác sao hỏa đụng địa cầu, chẳng qua chỉ nhắc đến tên người đó thôi, Sở Khiết cũng sẽ xấu hổ.

"Có một lần, tớ ngẫu nhiên nhìn thấy cô ấy choáng váng té ngã ở ven đường, sau đó..."

"Cậu với cô ấy lên giường?" Nạp Lan Chỉ Thủy thay đổi tư thế, để cho tiểu tử có thể thoải mái dựa vào lòng mình hơn.

"Không... không..."

"Thật ra xém chút nữa thôi..."

"Sau lần đó, tớ hay mơ thấy cô ấy... nhớ tới cô ấy sẽ mặt đỏ tim đập."

"Nạp Lan, cậu nói tớ có phải đã thích cô ấy rồi không?" Nạp Lan Chỉ Thủy không thể tưởng tượng nổi loại tình tiết cẩu huyết này sẽ xảy ra trên người đứa bạn thân của mình.

"Sở Khiết, cô ấy không phải người cậu có thể đùa giỡn đâu." Nạp Lan Chỉ Thủy kiên nhẫn nói,

"Tớ biết....." Giong Sở Khiết có chút âu sầu,

"Cô ấy cũng nói như vậy."

"Cô ấy nói cô ấy không thích hợp với tớ."

"Nhưng thật ra muốn nói là tớ không xứng với cô ấy đi."

"Không phải như vậy." Nạp Lan Chỉ Thủy vỗ nhẹ sau lưng cô,

"Cô ấy với cậu không phải là người trong cùng một thế giới." Nạp Lan Chỉ Thủy chậm rãi nói.

"Thật kỳ quái, mấy lời này hình như cô ấy cũng từng nói." Sở Khiết quay đầu nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy,

"Sở Khiết, xem như là bạn cậu, tớ cho rằng cô ấy cũng không thích hợp với cậu đâu."

"Vậy Cảnh Tiểu Lang thích hợp cậu sao?" Sở Khiết hỏi ngược lại,

"Tình huống bọn tớ với các cậu không giống." Nạp Lan Chỉ Thủy thở dài.

"Có gì mà không giống?"

"Sở Khiết, nếu cậu chắc chắn có cảm giác với cô ấy, tớ cũng sẽ không phản đối."

"Nạp Lan... tớ..." Tiếng Sở Khiết thấp xuống, đây là lần đầu tiên Nạp Lan Chỉ Thủy thấy bạn thân của mình bi thương như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.