"Em vẫn phải đi làm ở đó hả?" Buổi sáng cơm nước xong, Nạp Lan Chỉ Thủy gọi Cảnh Tiểu Lang lại.
"Ừm." Cảnh Tiểu Lang gật đầu,
"Đừng đi, với cả chỗ phòng trọ chị cũng trả phòng cho em rồi." Nạp Lan Chỉ Thủy hiển nhiên nói.
"Tôi thích công việc này." Cảnh Tiểu Lang chăm chú nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Chúng ta vừa mới cùng nhận lại Vô Tà, chị là muốn em ở bên con nhiều hơn." Nạp Lan Chỉ Thủy từ sau ôm lấy cô,
"Được rồi, hết tháng này tôi liền thôi việc." Cảnh Tiểu Lang suy nghĩ trong chốc lát, nói.
"Vẫn là lấy tính khí trước kia tương đối tốt hơn, để cho chị yên tâm~" Nạp Lan Chỉ Thủy buồn rầu nói.
"Hửm?" Cảnh Tiểu Lang nghiêng đầu nhìn cô,
"Có ý gì?"
"Ít nhất trước kia em sẽ không chạy loạn khắp nơi~" Nạp Lan Chỉ Thủy cười một tiếng, trong lòng âm thầm vui mừng bản thân không nói ra hết toàn bộ. Cũng không thể không nói Tiểu Lang Lang trước kia ngây ngây ngô ngô, tương đối dễ dỗ hơn.
Đúng vậy, Cảnh Tiểu Lang trước kia luôn đặt mình ở vị trí đầu tiên, còn Cảnh Tiểu Lang bây giờ, càng khiến Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy lo lắng.
Bởi vì cô rất sợ cô ấy lại đột nhiên biến mất, đi đến một nơi cô lại không thể tìm ra.
"Chị thích Tiểu Lang ngốc nghếch!" Cảnh Tiểu Lang lấy tay cô ra, lùi một bước xoay người nhìn cô.
"A! Không đúng không đúng! Tuyệt đối không có....."
Nạp Lan Chỉ Thủy khẩn trương xém chút lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-ngo-vao-trong-chen-mau/2478261/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.