Sáng hôm sau, lúc Giản Niên tỉnh lại, thấy không vui nhíu mày. Tiếng nói chuyện ngoài cửa kéo dài quấy rầy giấc mộng của cô.
Đứng dậy, cô từ từ đi về hướng cửa chính.
"Bằng không thì cậu mang về nuôi nhé?"
Một đạo giọng nữ vang lên, Giản Niên dừng bước, lắng tai nghe ngóng.
"Không được, lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao?" Một đạo giọng nữ khác không biết làm sao thở dài.
"Đúng vậy, cậu bảo con mèo nhỏ này từ đâu mà tới nhỉ?"
"Chuyện này cũng thật kỳ lạ, sẽ không phải là còn mèo yêu của Miêu tộc chạy tới đây đi!"
"Cậu đừng dọa tôi a! Bất quá, bất kể có nói ra sao, thì con mèo nhỏ này dáng vẻ nhìn đáng thương như vậy, yếu ớt như vậy. Nếu chúng ta không cứu nó, nó sẽ bị chết không?"
"Hay là ta mang về nhà đi."
"Cót két" một tiếng, trong nháy mắt theo tiếng mở cửa, hai thị nữ Shura tộc đều cả kinh.
"Đức vua!" "Đức vua! Chúng tôi..."
Hai thị nữ rối rít quỳ xuống, một cô cúi người vẫn đang ôm con mèo nhỏ bên trong ———— đúng là con mèo mà hôm qua mình đã ném ra ngoài.
"Xảy ra chuyện gì?" Giản Niên trầm giọng hỏi, cúi người ôm con mèo nhỏ kia lên.
"Đức vua, chuyện là như vầy. Sáng sớm hôm nay chúng tôi phát hiện ngoài cửa con mèo nhỏ không rõ lai lịch này, nhìn nó giống như sắp chết, cho nên chúng tôi muốn trước mang nó về nhà chữa trị. Xin đức vua thứ tội!"
Hai thị nữ cúi đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-ngo-vao-trong-chen-mau/2478205/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.