Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, lúc Giản Niên tỉnh lại, thấy không vui nhíu mày. Tiếng nói chuyện ngoài cửa kéo dài quấy rầy giấc mộng của cô.

Đứng dậy, cô từ từ đi về hướng cửa chính.

"Bằng không thì cậu mang về nuôi nhé?"

Một đạo giọng nữ vang lên, Giản Niên dừng bước, lắng tai nghe ngóng.

"Không được, lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao?" Một đạo giọng nữ khác không biết làm sao thở dài.

"Đúng vậy, cậu bảo con mèo nhỏ này từ đâu mà tới nhỉ?"

"Chuyện này cũng thật kỳ lạ, sẽ không phải là còn mèo yêu của Miêu tộc chạy tới đây đi!"

"Cậu đừng dọa tôi a! Bất quá, bất kể có nói ra sao, thì con mèo nhỏ này dáng vẻ nhìn đáng thương như vậy, yếu ớt như vậy. Nếu chúng ta không cứu nó, nó sẽ bị chết không?"

"Hay là ta mang về nhà đi."

"Cót két" một tiếng, trong nháy mắt theo tiếng mở cửa, hai thị nữ Shura tộc đều cả kinh.

"Đức vua!" "Đức vua! Chúng tôi..."

Hai thị nữ rối rít quỳ xuống, một cô cúi người vẫn đang ôm con mèo nhỏ bên trong ———— đúng là con mèo mà hôm qua mình đã ném ra ngoài.

"Xảy ra chuyện gì?" Giản Niên trầm giọng hỏi, cúi người ôm con mèo nhỏ kia lên.

"Đức vua, chuyện là như vầy. Sáng sớm hôm nay chúng tôi phát hiện ngoài cửa con mèo nhỏ không rõ lai lịch này, nhìn nó giống như sắp chết, cho nên chúng tôi muốn trước mang nó về nhà chữa trị. Xin đức vua thứ tội!"

Hai thị nữ cúi đầu, trên gương mặt đầy vẻ kinh hoảng.

"Làm sai ở đâu?" Giản Niên hỏi ngược lại.

"Chuyện này... dù sao nó cũng không phải chủng tộc của chúng ta... cũng không thể xuất hiện ở chỗ này được." Một thị nữ ấp úng trả lời.

"Lui xuống đi." Giản Niên khoát tay tỏ ý cho các cô rời đi, bản thân thì ôm con mèo nhỏ xoay người vào trong phòng.

"Dạ!" Hai thị nữ bước nhanh rời đi.

"Sao người ngươi lạnh vậy?!" Cảm nhận nhiệt độ trên người con mèo lạnh như khối băng, trong lòng Giản Niên sinh nghi. Cô nhẹ nhàng đặt con mèo xuống, hai mắt mèo con nhắm rất chặt, thân thể không nhúc nhích nằm yên ở đó.

Giản Niên đang muốn thi phép chữa trị cho nó, thì một đạo bạch quang từ trên người nó tỏa sáng.

"Đây là?" Bởi vì ánh sáng quá mức chói mắt, nên Giản Niên thoáng dùng mu bàn tay chặn hai mắt lại.

Trong chốc lát, ánh sáng tản đi.

Giản Niên kinh ngạc nhìn bên dưới, một cơ thể nữ giới thành thục độc hữu, đang lõa lồ trần truồng phơi bày ở trước mắt cô.

Hai tay cô ấy đang ôm lấy gối, cuộn thành một đoàn, liền an tĩnh nằm như vậy.

Bởi vì hơi thở quá yếu ớt, đến nỗi thậm chí để người ta sinh ra ảo giác —— có lẽ là cô ấy đã chết.

Nghĩ tới đây, tâm tình Giản Niên không còn bình tĩnh được, một sinh mạng sắp biến mất để cho cô khẩn cấp liên tưởng tới đêm mà Nguyệt biến mất.

Cô thấy sợ hãi cái chữ chết này, nỗi sợ mà cô không muốn lại nhìn thấy bất kỳ người quan trọng người mà cô yêu sâu sắc nào lại chết đi trước mắt cô.

"Đúng là một người phiền phức~"

Thế là, cô đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô gái, vén mái tóc dài trên gương mặt cô ấy qua.

"Là cổ."

Trong giọng nói không có quá nhiều kinh ngạc, giống như là nằm trong dự liệu vậy, cô ấy chính là cô công chúa hôm qua tuyên bố phải gả cho Giản Niên – Lưu Nguyệt.

Thiếu nữ đang làm một giấc mộng, cô hiểu rõ ràng một điểm.

Cô nằm mơ thấy năm đó mình ra đời, ánh mắt phụ thân đau đớn muốn chết. Đừng hỏi tại sao cô sẽ nhớ, vì loài yêu Miêu trời sinh vừa sinh ra linh thức đã liền mở, điểm này giống như Lang tộc vậy. Cô thậm chí còn nhớ niềm vui sướng trong đôi mắt mẫu thân cô trước khi lâm chung, vừa vui mừng vừa đau khổ, vì cuối cùng cũng trở về con số không.

Cho nên, sự ra đời của thiếu nữ có lẽ từ lúc bắt đầu đã liền định trước sẽ dẫn lối Miêu tộc bước về hướng phục sinh.

Từ nhỏ, thiếu nữ đã hiểu rõ sứ mệnh của mình, đánh đuổi Khuyển tộc, chấn hưng Miêu tộc.

Cho nên, thân thể cô, trái tim cô thậm chí cả linh hồn cô đều không thuộc về riêng cô nữa. Đó là do phụ mẫu cấp cho, là hy vọng của toàn tộc ngưng thành sự "tồn tại" của cô.

"Tỉnh rồi hả?"

Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

Thiếu nữ giật giật lỗ tai, chậm rãi mở mắt.

Giản Niên tròn mắt hí ngược nhìn chằm chằm cô, tầm mắt thì quan sát trên thân thể cô.

Thiếu nữ đứng dậy, cảm giác thấy bản thân trần truồng sau khi tấm chăn mỏng rơi xuống, tay theo bản năng siết chặt ngăn chặn trước thân thể mình.

Nhưng đôi con ngươi khác lạ của cô thì bình tĩnh như nước.

"Ô~"

Mở miệng mới phát hiện cô lại chỉ có thể phát ra tiếng tương tự như con mèo con kêu "ô ô", trên đỉnh đầu là hai cái tai màu trắng nhẹ nhàng giật giật.

"Cô bị nội thương rất nghiêm trọng, trong thời gian ngắn liền sẽ chỉ mang hình hài này."

"Ô?"

Chân mày Lưu Nguyệt nhíu sâu lại, dường như đối với đáp án này rất không hài lòng.

"Bị thương nặng như vậy lại sống được đến tận giờ." Giản Niên trong giọng nói tràn đầy vui thích, Lưu Nguyệt ngẩng đầu trợn mắt nhìn cô, luôn cảm thấy cô ấy nhìn qua một bộ rất là vui sướng.

"Tôi vừa vặn thiếu một con sủng vật để tiêu khiển, cô dưỡng thương lại đây kỳ này đúng là rất tốt."

Giản Niên vừa nói, vừa vươn vai.

Giữa thần thái lười biếng, mà một cái nhăn mi một cái điệu cười cũng lộ ra mị hoặc không sao tả được. Cô vốn lớn lên mang một gương mặt như con trai không thể tranh cãi được.

"Ô!" Lưu Nguyệt bọc chăn nhảy xuống giường, cái đuôi dài xù lông lộ ra dưới chăn, bước nhanh tiến tới Giản Niên.

"Ô ô ô!" Muốn kháng nghị.

"Hửm?"

Giản Niên nửa híp mắt, có hứng thú quan sát cô.

"Ô ô ô!!" Lưu Nguyệt dùng đầu cụng vào bả vai cô.

"Xem như cô cắn tôi, tôi cũng không biết cách để cô khôi phục lại nguyên dạng đâu~" Hai tay Giản Niên đưa ra, bày tỏ không biết làm sao.

Lưu Nguyệt giậm chân tại chỗ, sau đó lấy giấy bút trên bàn:

"Vậy cô có cưới tôi không?"

Giản Niên "phì" cười thành tiếng, lắc đầu.

Hai cái tai tròn lập tức cụp ra sau, cô lại viết:

"Nếu cô đã biến tôi thành ra như vầy, thì phải có trách nhiệm giúp tôi khôi phục lại, vì tôi phải tham dự đại điển chọn phi của Thử* tộc!" (*chuột)

"Đương nhiên nếu cô nguyện ý cưới tôi, thì tôi giữ nguyên như vậy cũng được."

Sau khi nghe xong, Giản Niên nheo con ngươi lại rất sâu, mơ hồ thoáng hiện lên ánh sáng nguy hiểm.

Con mèo nhỏ này hôm qua nói muốn gả cho mình, bây giờ lại muốn làm phi tử của người khác. Rõ ràng là đang giỡn mặt mình!

Thấy Giản Niên im lặng, Lưu Nguyệt chớp mắt, lại kên lên một tiếng.

"Sau này nơi này chính là phòng của cô, trước lúc hết bệnh không cho phép cô được đi đâu cả!"

Nói xong, Giản Niên phất tay áo rời cửa.

Bên trong căn phòng, Lưu Nguyệt nửa híp hai mắt, khóe miệng hiện lên nụ cười châm biếm cực kỳ giống con mèo ăn vụng thành công.

Rời khỏi tẩm điện xong, Giản Niên triệu tập thân tín của mình, sắp xếp cho cô đi điều tra chuyện Lưu Nguyệt bị thương.

Sau tổ chức buổi hội nghị hôm nay xong, cô trở lại tẩm điện của mình.

Đứng trước cửa, trong lòng lại hiện lên một chút bất an, cô ta có thể nào đã rời đi rồi không? Thật ra đối với câu nói buổi sáng nay, về sau cô càng cảm thấy mình đã quá phận, dù sao cô cũng không có bất kỳ lập trường nào để nhốt cô ấy ở trong tẩm điện như vậy.

Bước vào tẩm điện của mình, cũng không nhìn thấy bóng người lõa lồ nọ trong ấn tượng, chỉ có vắng lặng không tiếng động.

"Meo~"

Đột nhiên một đoàn màu trắng nhanh chóng chạy tới cạnh cô, Giản Niên cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy một con mèo trắng đang dùng đầu cọ vào chân mình.

"Meo~" con mèo nhỏ lại ngẩng đầu hướng cô kêu một tiếng, híp mắt hưởng thụ xem trên chân cô như là cái gối ngủ.

"Bản năng của động vật ư?"

Giản Niên nhắm hai mắt, khóe miệng bất giác nhếch lên độ cong.

Giản Niên ôm con mèo nhỏ đã tiến vào mộng đẹp nằm lên ghế, lòng bàn tay luôn vuốt ve sau lưng cô.

"So với bạn đồng trang lứa, dáng dấp cô quá mức gầy yếu rồi."

Giản Niên tự lẩm bẩm, vật nhỏ này để cô nhớ tới hình dạng Cảnh Tiểu Lang trước kia biến thành sói nhỏ, cũng nhỏ như vậy, mềm nhũn, vuốt ve hết sức thoải mái.

Sờ sờ, Giản Niên ngáp, cảm thấy bản thân có chút buồn ngủ rồi.

Bất giác tự giễu cười, ôm con mèo cùng nằm trở lại trên giường. Chỉ chốc lát, liền tiến vào mộng đẹp.

Trong mộng, suy nghĩ đứt đoạn phức tạp. Giản Niên lại trở về buổi tối hôm khiến nội tâm cô đau đớn tột cùng.

- ----

"Shura thối, tối nay có thể lên núi ngắm trăng với tôi không?"

"Được."

Giản Niên vui vẻ đáp ứng. Sau khi tham dự hôn lễ Cảnh Tiểu Lang với Nạp Lan Chỉ Thủy xong, trên đường về, Nguyệt bỗng nói.

Khoảng thời gian sống chung này, hai người đã tạo nên sự ăn ý như một đôi "vợ chồng". Ngoại trừ chuyện Nguyệt không chịu đáp ứng trở về Shura làm hoàng hậu của Giản Niên ra, những chuyện còn lại cô đều hết sức thỏa mãn Giản Niên, có thể nói là răm rắp nghe theo.

Đối với Giản Niên mà nói, những ngày qua là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời cô.

Dần dần đối với chuyện Nguyệt sẽ biến mất cùng Xích Đế, cô đã từ từ quên mất. Nhưng thật ra hai người chẳng qua là ai cũng không muốn nhắc tới thôi.

Buổi tối, Giản Niên đúng hẹn đưa cô tới đỉnh núi ngoài ngoại ô.

"Tối nay xem ra không phải là thời điểm thích hợp để ngắm trăng rồi."

Nhìn bầu trời mờ mịt một mảnh, khắp nơi đều bị mây đen che phủ, Giản Niên thở dài, có chút thất vọng. Cô cảm thấy Nguyệt sẽ khổ sở, vì vậy cô cũng có chút buồn buồn không vui.

"Giản Niên, trước giờ chị đều không biết tên thật của tôi, chị một chút cũng không thấy kỳ lạ sao?" Nguyệt dựa vào trước nắp xe, hai mắt nhìn bầu trời, nhàn nhạt nói.

"Hì~ thật ra có một chuyện tôi luôn không nói với em, tên họ thật của tôi cũng không phải là cái tên hiện tại."

"Hả?"

Nguyệt hướng ánh mắt thăm dò tới cô, Giản Niên thì cười cười tới bên cạnh, hai tay vòng qua eo, dùng chóp mũi cọ lên bên má phải của Nguyệt.

"Nghe cho kỹ nè, tôi chỉ nói một lần thôi. Tôi tên là Cảnh Hinh Ái."

"Hahahaha!" Nguyệt đẩy cô ra, cười ngặt ngoẽo.

"Không được cười!" Giản Niên có chút bất mãn kéo tay cô lại, khóa cô vững vàng trong ngực mình.

"Vốn chính là rất buồn cười mà, còn không cho người ta cười! Chị rất bá đạo nha~"

Nguyệt ngưng cười, thay vào đó là ngưng mắt thật chặt nhìn vào hai mắt cô. Ngón tay nhẹ nhàng phác họa đường nét gương mặt, ngũ quan.

"Thật là một gương mặt yêu nghiệt~ hừ!"

Bỗng, Nguyệt tức giận bỏ tay xuống, muốn rời khỏi cái ôm trong ngực của cô.

"Hư hỏng! Muốn trốn đi đâu!" Giản Niên một phát kéo cô qua, liền trên làn môi mơn mởn hung hăng hôn xuống.

Giản Niên cùng Nguyệt nằm dài trên nắp xe, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, hai tay hai người nắm vào nhau rất chặt.

"Thật ra chị không cần nắm tay tôi chặt như vậy, tôi cũng không bỏ chạy đi mất." Nguyệt quở trách nhìn sang cô.

"Tôi sợ hãi." Giản Niên quay đầu, nghiêm túc muốn nói.

"Sợ hãi điều gì?" Nguyệt khẽ cười nói.

"Sợ em đột nhiên biến mất không còn nhìn thấy."

Giọng Giản Niên không có một tia đùa giỡn bên trong, chân thành trong con ngươi tỏ rõ tình cảm sâu sắc của cô.

————————————————

Thực ra chuyện Giản Niên khai ra tên thật rồi bị Nguyệt ôm bụng cười muốn rụng rốn mình nhớ hình như có rồi mà =)))

Với, cái này không biết phải nói sao, vô cùng xin lỗi các bạn ah =))),mình cảm thấy mình đã sai vô cùng nghiêm trọng chỗ xưng hô giữa Nguyệt với Hỏa Hỏa rồi, Nguyệt là chị mới đúng hơn đúng hông =)))))),giờ mí bạn muốn mình đổi lại xưng hô hay là cứ giữ nguyên nhỉ? Nếu các bạn có nguyện vọng đổi thì comment bên dưới nhé:* ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.