Chương trước
Chương sau
Đêm khuya, trong căn phòng ngủ lầu 1 một căn biệt thự cạnh biển.

Có một thân thể trần như mộng bỗng choàng tỉnh, đó là Laura thở từng ngụm từng ngụm hổn hển, cô dùng tay lau mặt, tất cả đều là mồ hôi lạnh.

"Sao vậy?" Người vốn bị cô ôm vào lòng, trở mình, xoa mắt cũng ngồi dậy.

"Không... có gì..."

Laura nói nhỏ, thanh âm vẫn đang run rẩy. Lạc Thanh bật đèn đầu giường lên, người ở trước mặt cô đang mặt mày tái nhợt, trên trán vẫn còn rỉ ra mồ hôi hột, không giống như cô ấy vừa nói không có gì.

"Mặc kệ chị, đừng phá em ngủ!"

Lạc Thanh dùng chân đá lưng cô, lại nằm xuống.

"Nếu đã tỉnh rồi, không bằng chúng ta..."

Laura bắt lấy bắp chân cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát bắp dế non bên trong.

Chọc cho Lạc Thanh run rẩy cả người.

"Tránh ra!" Lạc Thanh bất mãn rút bắp chân về, cô thế nhưng là mệt mỏi thật sự. Bản thân bị tên khốn kiếp này mang tới đây, cô ba ngày, cũng chưa xuống giường được. Tên khốn kiếp này cứ quấn chặt lấy cô, cứ như muốn vắt cô cạn đến tia tinh lực cuối cùng vậy.

Cô cảm thấy rồi sẽ có một ngày, cô sẽ chết vì xx mất.

Laura dần dần thanh tỉnh, khẩn trương và sợ hãi vừa rồi cũng tan biến. Cô cúi người, mò lấy Lạc Thanh ôm vào lòng.

"Rất mệt?"

Ở bên tai người yêu nhẹ giọng nỉ non.

"Nói nhảm!!"

Lạc Thanh trở người, tức giận trợn mắt nhìn cô.

"Eo của em sắp gãy ra rồi đây này!" Lạc Thanh ai oán.

"Để chị xoa xoa cho~"

Người nào đó tay không đứng đắn chiếm hữu lấy eo cô, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Ah.... đừng!"

Lạc Thanh bất an uốn éo người, trong lòng thầm mắng tên khốn kiếp này chỗ nào xoa bóp cho cô hử!

"Biểu tình của em thế nhưng không có nói như vậy~" Laura cắn cắn lỗ tai cô, nhẹ giọng nỉ non.

"Laura, đừng lộn xộn! Em thật sự rất mệt mỏi."

Lạc Thanh hướng cô trừng mắt, lộ ra biểu tình điềm đạm đáng yêu.

"Thôi được, chúng ta ngủ." Laura choàng qua eo cô, thuận tay tắt đèn.

Đặt cằm của mình lên vai cô ấy.

"Xin lỗi, gần đây làm cho em mệt mỏi."

"Chị có tâm sự?" Lạc Thanh hỏi.

"Có."

"Là chuyện gì?"

Lạc Thanh nghiêng đầu nhìn về phía cô.

"Em không chịu cưới chị."

"Biến ngay!" Lạc Thanh đập lên bả vai cô một cái.

"Mm~~ chị vẫn luôn muốn có em bé thuộc về hai chúng ta cơ." Laura mơ ước nói.

"Sinh với ma đi!"

Nào ngờ, Lạc Thanh tức giận, muốn thoát khỏi cái ôm trong ngực của cô.

"Chị nói thật tình!" Laura vững vàng ôm lấy người cô.

"Tiểu Thanh, lấy chị không được sao?"

"Chị nói sao?" Laura ném cái liếc mắt.

"Chị biết bản thân mình trước kia..." Giọng Laura áy náy.

"Em không phải ý đó....." Lạc Thanh hai tay bưng mặt cô.

"Như bây giờ chẳng phải tốt hơn?"

"Chị muốn để cho tất cả mọi người đều biết em là người phụ nữ của Laura Carano chị!" Laura bá đạo nói.

"Laura, chị cũng biết. Sự khác biệt giữa chị và em, chúng ta...."

Lạc Thanh biết thân phận của Laura, nhưng cô cũng không phải là vì sự khác biệt giữa thân phận hai người.

Mà là cô có chút băn khoăn giữa sự chênh lệch tuổi thọ, tóm lại cô liền không muốn kết hôn.

"Chị sẽ không để cho em rời khỏi chị!"

Đột nhiên Laura khẩn trương, tay choàng ngang hông dùng sức.

"Laura, chị bình tĩnh!"

Nhận ra được dị thường của đối phương, Lạc Thanh đưa tay xoa lên mi tâm cho cô, trấn an nói.

Cô luôn cảm thấy Laura tối nay có chút kỳ quái, tràn đầy bất an và sợ hãi.

"Xin lỗi..." Laura lại nói xin lỗi, những chuyện trong quá khứ cô đã làm với Lạc Thanh, một mực luôn khiến cô tràn đầy ân hận.

"Hài...." Lạc Thanh than nhẹ.

"Laura, lúc nãy có phải chị đã mơ thấy ác mộng?"

Lạc Thanh quyết định tối nay nhất định phải hiểu rõ nguyên do bất an đằng sau của Laura.

"Ừm." Laura giống như đứa trẻ bất an vậy, đột nhiên vùi đầu vào ngực Lạc Thanh.

"Lúc còn nhỏ, hai mẹ đã bỏ chị mà đi... để chị lại một mình nơi đây." Laura chậm rãi nói.

"Thì ra là vậy..."

Nếu là vậy, tất cả những hành động lúc trước của Laura đã được giải thích. Laura bạo ngược, hoang dâm, động một chút là thích đem người khác ra đùa bỡn trong tay.

Hết thảy đều xuất phát từ sự sợ hãi sâu trong nội tâm, từ bóng ma của tuổi thơ mà thành. Trước kia khi cô học ở trường cảnh sát, đã từng học qua chương trình tâm lý học tội phạm.

"Chị hận hai người ấy... cho tới nay, chị vẫn còn hận...."

"Tại sao họ lại vứt bỏ chị!"

"Chị ghét ở một mình..." Laura trong ngực Lạc Thanh bồn chồn khóc.

"Không sao..... không sao..." Lạc Thanh vỗ về nhẹ nhàng sau lưng, ôn nhu an ủi.

"Tiểu Thanh... xin lỗi."

"Chị sẽ sửa đổi, những gì em không thích chị đều sẽ sửa đổi."

"Em lấy chị có được không?" Laura ngẩng đầu lên, thâm tình chăm chú nhìn vào mắt cô.

"Em....." Lạc Thanh muốn đáp ứng, nhưng vẫn chậm chạp không chịu nói ra miệng.

"Chúng ta ngủ đi." Không ngờ, Laura lại ôm cô lần nữa nằm trở lại giường.

"Ngày mai chị sẽ đưa em ra ngoài dạo chơi~"

Giống như đề tài vừa rồi chưa từng tồn tại vậy, Laura hôn lên trán Lạc Thanh một cái.

Laura.... cho em thêm chút thời gian chị nhé.

Trong lòng Lạc Thanh thầm xin lỗi.

Ở đây là một hoàn đảo nhỏ vừa được khai phá, không ít công tử tiểu thư tầng lớp xã hội thượng lưu ngồi máy bay đến đây để nghỉ mát.

Laura mang Lạc Thanh tới đây, một mặt là muốn cả hai vui vẻ một chút, mặt khác chính là hy vọng Lạc Thanh có thể đồng ý lời cầu hôn của cô trên hòn đảo này. Cô thậm chí đã nghĩ tới sẽ cử hành hôn lễ tại đây.

"Laura..." Laura sớm đã y phục xong xuôi đứng bên ngoài biệt thự đợi Lạc Thanh.

"Mặc vậy có thật là được không?"

Chỉ thấy trên người Lạc Thanh mặc một bộ đồ bơi màu đen, nhưng mà thực ra là một bộ đồ lặn che kín cả người thì đúng hơn.

"Perfect!" (cháu xin quỳ, đồ bơi kiểu này ngoại trừ Thẩm Mộng Hi tỷ ra còn có cụ kỵ nữa á =))))))))))))))~ chời ơi định nghĩa bikini của các cụ ấy là bộ đồ lặn kín mít cả người ko lộ ra miếng nào nói nghiêm túc luôn, cười chết mất =)))))))))~

Laura giơ ngón cái lên.

"LAURA.CARANO!"

"Chị đủ rồi đó!!"

Lạc Thanh nhìn bộ trang phục với đạo cụ tức cười trên người mình, bực tức trở vào trong.

Giỡn hoài! Mặc như vậy làm sao mà bơi?!

"Tiểu Thanh Thanh!" Laura lập tức lon ton theo sau.

"Trên bờ cát mấy đứa háo sắc nhiều lắm, chị còn không phải là vì lo em bị chiếm tiện nghi hay sao!" Laura kiên nhẫn giải thích.

"Cái rắm!" Lạc Thanh hiển nhiên không chấp nhận lý do này.

"Không cho em thay đồ, em không đi!"

"Cả chị nữa! Không được phép lại gần phòng em một bước!"

Lạc Thanh một tay chống nạnh, ngón tay dùng sức đâm đâm ngực Laura.

"Tiểu Thanh, em nghe chị nói..."

"Rầm" một tiếng trước mặt, trả lời cô chính là tiếng đóng cửa theo sau.

Laura sờ mũi, bất đắc dĩ đứng trước cửa.

Rốt cuộc sau cùng, Laura cũng thỏa hiệp.

Ánh nắng rực rỡ vẩy lên bờ biển, bởi vì khúc xạ, mà bên trên mặt nước biển hiện lên ánh vàng rực rỡ.

Mấy cô gái mặc đủ các loại áo tắm hai mảnh very sexy đi qua đi lại trên bờ cát, chỗ thì ở khu nước cạn nghịch nước, chỗ thì đang đánh bóng chuyền. Càng nhiều hơn chính là đang nằm trên ghế dài tắm nắng.

Nơi này không chỉ có người Á Châu, còn có rất nhiều mỹ nhân Âu Châu nữa. Vì vậy, mỹ nữ tóc vàng đâu cũng có thể tùy ý là nhìn thấy.

Laura với Lạc Thanh cũng đi đi, mỗi giây mỗi phút cô đều chú ý xung quanh.

"Tiểu Thanh, trời nắng gắt, em choàng cái này lên nha."

Laura vừa nói vừa khoác khăn lông qua vai cho cô.

"Ngừng!"

"Em muốn đi bơi, chị đừng quấy rầy em đó!"

Lạc Thanh mặc một bộ bikini hai mảnh màu lam nhạt, bới tóc mình lên một cách hoàn mỹ, Laura vừa nhìn thấy liền dán mắt lên liền, hận không thể lập tức đẩy ngã cô tại chỗ.

"Chị cũng đi~" Laura vừa nói vừa đuổi theo sau.

"Em đi một mình!" Lạc Thanh trợn mắt nhìn cô, Laura gắng gượng dừng bước.

Vì vậy, Laura chỉ đành một mình đứng trên bờ cát, nhìn Lạc Thanh xuống nước. Cô sai người dọn ghế nằm tới, nước uống trái cây còn có kem chống nắng.

Lạc Thanh dưới nước giống như mỹ nhân ngư vậy, Laura ngắm nhìn ngây người. Một chút cũng không phát giác người đang tới gần.

"Laura?"

Cho đến khi có âm thanh nũng nịu truyền vào tai, cô mới định thần lại.

"Cô là?" Laura nhíu mày, cơ bản không quen biết "Kim mao" trước mắt, một cô gái người ngoại quốc.

"Laura! Tôi là Lộ Tây đây!"

"Oh! Laura, tôi nhớ cô nhiều lắm!" Lộ Tây vừa nói, vừa liền nhào tới. May mắn Laura kịp thời né tránh.

"Tôi thật sự không quen biết cô." Laura giữ khoảng cách nhất định với cô ấy.

"Laura, lẽ nào cô đã quên mất cái đêm cảm xúc mãnh liệt bắn ra tứ phía ở Ý rồi sao?" Lộ Tây vừa nói vừa muốn dính tới.

"Phụ nữ cùng tôi cảm xúc mãnh liệt bắn ra tứ phía có rất nhiều, chẳng hay cô xếp thứ mấy vậy?" Laura nhướng mi, khinh miệt cười nói.

"Laura, sao cô có thể nói như vậy?"

"Từ sau đêm đó, tôi vẫn luôn không quên được cô."

"Xin lỗi, tôi một chút cũng không nhớ ra cô là ai." Laura không chút lưu tình nói.

Giờ phút này, Lạc Thanh đang bơi trong nước, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn thấy các cô.

Thấy Laura đang lôi lôi kéo kéo với một cô gái tóc vàng, Lạc Thanh cắn răng, vẻ mặt nhẹ ưu phiền. Cô bắt đầu bơi vào bờ.

"Tôi còn có việc, có thể mời cô rời đi được không?" Laura không nhịn được nói.

"Tối nay chúng ta có thể ăn với nhau bữa cơm không?" Lộ Tây chưa từ bỏ ý định.

"Không rãnh."

"Khăn lông!"

Lúc này, Lạc Thanh đột nhiên xuất hiện, cả người ướt nhẹp hướng cô đưa tay ra, thần sắc trong trẻo lạnh lùng.

"Tiểu Thanh!" Laura thất sắc cả kinh, lập tức đưa khăn lông qua.

"Có mệt không~ uống ít nước nha~"

Chân chó đưa thức uống tới, Laura đứng thật sát bên cạnh Lạc Thanh.

"Em tự làm!" Lạc Thanh cầm lấy khăn lông trên tay cô, lau tóc. Laura nhận ra người yêu đang giận dỗi, lại nhìn "Kim mao" đứng một bên. Không phải là Tiểu Thanh đang ghen chứ, trong lòng một trận hân hoan.

"Đây là vợ của tôi." Laura nói với Lộ Tây.

"Oh? My? God?" Lộ Tây cả kinh nói.

"Laura, thì ra cô thích loại ngực nhỏ xíu xiu này hả!" Trên mặt cô lộ ra vẻ thất vọng, lại nhìn một chút bộ ngực cô luôn cho là kiêu ngạo của mình.

Còn cố ý đung đưa nó trước mặt Laura.

"Laura.Carano!" Lạc Thanh quát lên, đi tới trước mặt Lộ Tây.

"Ngực bự thì giỏi lắm sao! Cẩn thận nó cũng sớm xệ xuống thôi!" Lạc Thanh chỉ chỉ ngực cô, Lộ Tây lập tức che hai ngực lại.

"Cô thô lỗ quá đi à!"

"Cút khỏi tầm mắt tôi!" Laura gác lên vai Lạc Thanh, căm tức nhìn Lộ Tây.

"Laura... cô..." Lộ Tây hiển nhiên bất mãn trước hành động của Laura.

"Tôi không ngại cho người cắt đi vốn liếng mà cô vẫn luôn kiêu ngạo vì nó đấy!" Laura quăng ra lời ác độc.

"Đồ điên!" Lộ Tây xoay người rời đi.

"Tiểu Thanh Thanh, đừng tức giận nha~" Laura quay đầu nịnh nọt Lạc Thanh cười nói.

"Cút ngay!" Lạc Thanh đẩy cô ra, cầm khăn lông đi về trước.

"Tiểu Thanh!" Ý thức được Lạc Thanh thật sự nổi giận, Laura chật vật đuổi theo sau.

"Em nghe chị giải thích!"

"Chị với cô ta không xảy ra gì cả, chị cũng không quen biết cô ta!"

- ---------------

Đôi này cute quá thể đáng ehhhhh:)))~

Hết lễ rồi, các bạn chơi lễ có vui không, có ai muốn chia sẽ với mình không, hãy comment bên dưới mùa lễ của các bạn nhé~~

Mình thì thời gian lớn là ngủ và ở nhà =))),đi ăn với bạn bè nè, đi xem phim với người nhà nè, xong rồi về nhà lăn lộn với cái điện thoại, ngồi edit nghe nhạc, hết zồi, chán bỏ xừ nhẩy =)))))~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.