Ngô Trác Thăng như người không hồn, anh bây giờ, chỉ biết ngồi bên cạnh giường, nhìn cô... Người con gái anh mãi yêu, và yêu như sinh mệnh của mình.
Tiếng máy móc cứ kêu tích tích, căn phòng đầy yên tĩnh, ngoài tiếng kêu của máy móc thì căn phòng này giống như ở nơi lạnh lẽo nhất của thế giới vậy.
Anh chỉ u buồn, lo lắng, thất thần, không còn là Ngô Trác Thăng, tổng giám đốc kiêu ngạo, lạnh lùng như trước nữa.
Anh chỉ biết nắm tay cô, gọi cô dậy:“Song Nhi, Tiểu Bạch Thỏ... em tỉnh lại đi”
“Em đừng bỏ anh”
“Đừng rời khỏi anh”
“Anh... Không muốn mất em”
Một giọt, hai giọt nước mắt rơi xuống. Đó là nước mắt của anh.
Em sẽ tỉnh lại đúng không?
Sáng mai em sẽ tỉnh dậy, nhìn anh chào buổi sáng mà đúng không?
Em hãy hứa với anh, tỉnh dậy, cùng anh bước vào lễ đường đi.
Anh chỉ biết ngồi đó, nhìn cô đang ngủ, anh xin lỗi vì không bảo vệ được em.
...
Song Nhi lúc này cảm thấy mình rất lạnh, rất lạnh.
Cô mở mắt ra, đây là đâu? Tại sao lại tối như vậy?
Cô đứng dậy, nhận ra mình mặc một chiếc váy trắng, chân trần.
Thật giống một linh hồn lạc lõng.
Nhưng đây là đâu?
Thăng, anh đâu rồi?
Thăng, anh đang ở đâu? Em lạnh.
Em muốn gặp anh, Thăng.
Cô cứ sợ hãi, nặng nề bước đi.
Vì ở đây rất lạnh, còn tăm tối.
Cô cứ đi, cứ đi.
Bỗng...
Cơn mưa ào xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-lang-bat-duoc-tieu-bach-tho-chua-18/1895388/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.