Sáng hôm sau. 
Mẹ cô, Tuyền Uri đến biệt thự, vừa đến bà đã đi thẳng đến phòng cô, nhìn cô hôn mê trên giường mà bà đau lòng. 
@Song: Tuyền Uri là má Song đấy:D3 cho má lên sàn chảy hội) 
Ngô Trác Thăng cũng không nói gì, để lại không gian cho hai mẹ con. 
“Con gái, con tỉnh lại đi, mẹ còn một bí mật mẹ chưa nói cho con biết mà”- Tuyền Uri nắm tay cô, đau lòng nói. 
... 
Lát sau, bà ra khỏi phòng, nhìn cô như vậy nữa có lẽ bà khóc mất, con gái bà.. 
Vừa mở cửa phòng ra, Ngô Thần nhìn thấy bà mà giật mình, bà cũng vậy, thấy Tuyền Uri định chạy thì bị ông giữ lại. 
“Là bà”- Ngô Thần vội nói, người phụ nữ này bao năm rồi? Đã tìm bao năm rồi. 
Tuyền Uri cố gắng giựt tay ra khỏi Ngô Thần, tại sao ông ta lại ở đây chứ? Ông ta là ba của Ngô Trác Thăng sao? 
“Bà...”- Ngô Thần tức giận. 
“Bỏ tôi ra”- Bà đẩy Ngô Thần ra. 
Ngô Thần tức giận, lôi bà đi: 
“Đến Thẩm gia nói chuyện” 
Ngô Trác Thăng thấy ba mình lôi mẹ cô đi, hai người đó quen nhau sao? Chắc quen nhau thì bạn bè với nhau nói chuyện thôi mà, vào chăm sóc cô tốt hơn. 
Vào phòng, nhìn cô nằm trên giường anh thật sự... thật sự rất muốn đánh thức cô, cô ngủ như vậy anh rất đau, rất đau. 
Anh ngồi gục bên giường, nắm tay cô: 
“Song Nhi à, em tỉnh lại đi mà... Song Nhi...” 
Bên ngoài, Ngọc Phàm đang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-lang-bat-duoc-tieu-bach-tho-chua-18/1895378/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.