Đưa cô về nhà, cô khóc đến mệt đi, bước lên cầu thang về phòng, mai cô phải tới sớm thăm ba cô mới được, nấu chút gì đó cho ông luôn vậy.
Về phòng, cô tắm rửa thay đồ rồi ngã người xuống giường, lúc nãy cô khóc muốn hết nước mắt luôn à, giờ mệt chết đi được, ahuhu.
Kéo mền lên, cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, Ngô Trác Thăng lúc này đi vào phòng cô, thấy cô đã ngủ, anh đi lại đắp mền ngay ngắn lại cho cô, hôn lên trán cô một nụ hôn, tiểu bạch thỏ này chắc rất lo cho ba đây mà. Khóc đến sưng hai con mắt luôn rồi, thật là... biết anh đau xót lắm không?
Nhìn cô ngủ một lát, anh đứng dậy qua thư phòng làm việc.
Qua thư phòng, điện thoại của anh reo lên.
“Alo” - Anh bắt máy.
" Mạn Mạn nói gì với cậu chưa? " - tiếng Max hớn hở như con nít bên đầu dây.
“Nói gì?”- Anh cau mày, Mạn Mạn có nói gì với anh đâu?
"Cô ấy không nói cho cậu biết sao? 2 tuần nữa cô ấy về nước đấy" - Max hớn hở tập hai.
“Ừm”- Con bé này, giỏi lắm, không báo cho anh hai này biết luôn.
Max vui vẻ nói một chương dài, anh nhức đầu khi nghe Max vui vẻ, nên cúp máy không suy nghĩ.
Vừa để điện thoại xuống được 10 phút, ai đó lại gọi anh. Trời ạ, bộ hôm nay thay nhau gọi điện cho anh sao?
“Alo” - Anh chán nản bắt máy.
"Anh hai"- Lần này là Mạn Mạn gọi.
Anh xoa huyệt thái dương, ôi trời hết Max đến em gái anh.
“Em hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-lang-bat-duoc-tieu-bach-tho-chua-18/135175/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.