Sau khi cho nhỏ ăn xong, cô gọi giúp việc lên dọn giúp. Còn mình ngồi thay băng cho nhỏ.
Nhìn các vết thương trên người nhỏ cô đau lòng. Sao lại mạnh tay như vậy chứ? Thật là...
“Chị...”- Ngọc Anh bỗng lên tiếng.
“Sao vậy em? Đau sao?”- Cô vội hỏi.
“Dạ... không”- Ngọc Anh trả lời.
Cô cau mày. Con bé sao vậy? Có gì muốn nói sao?
Thay băng cho nhỏ xong, cô bảo nhỏ nằm nghỉ ngơi.
“Em ngủ đi, như vậy mới hồi phục nhanh”- Cô nói nhỏ, định quay đi thì bị nhỏ đưa tay níu áo lại.
“Chị... kể chuyện cho em nghe được không?”- Ngọc Anh nhỏ giọng hỏi.
Cô mỉm cười, gật đầu ngồi xuống giường, kể chuyện cho nhỏ nghe.
Kể chưa được nữa câu chuyện, nhỏ đã ngủ thiếp đi. Cô nhẹ nhàng đắp chăn cho nhỏ rồi ra ngoài.
Vừa ra ngoài cô đã thấy Ngô Trác Thăng đứng bên ngoài. Như đang đợi cô nãy giờ. Hôm nay anh không đến công ty sao?
“Anh... sao lại đứng đây?”- Cô giật mình hỏi, anh đứng đây không khác gì ma vậy. Cô không cảm nhận hay gì luôn.
“Đợi em”- Ngô Trác Thăng nhỏ giọng nói.
“Qua phòng anh lát”- Nói xong, Ngô Trác Thăng kéo tay cô về phòng mình, cô ngơ ngơ chả hiểu gì bị anh lôi đi. Người này, luôn bá đạo với cô là sao?
Kéo cô về phòng mình, anh đưa cho cô một bản tài liệu.
“Đây là lí lịch của cô bé Ngọc Anh đó”- Ngô Trác Thăng ngồi cạnh cô nói.
Cô giật mình. Sao... sao anh biết tên con bé khi chưa gặp từ lúc con bé tỉnh lại? Còn lí lịch của con bé nữa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-lang-bat-duoc-tieu-bach-tho-chua-18/135172/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.