Sáng hôm sau.
Cô ngủ dậy,thấy bên cạnh mình có gì cứng cứng. Ư..cô hôm qua ngủ ở đâu vậy? Sao có gì cứng cứng bên cạnh vậy?
Mở mắt ra,đập vào mắt cô là Ngô Trác Thăng đang mở mắt nhìn mình bên cạnh. Làm cô giật bắn cả mình.
“Ông..à Thăng sao..sao..sao lại ngủ bên cạnh...?”- Cô lắp bắp nói,vội xem lại quần áo. Hú hồn,còn y nguyên. Xem ra đên qua không sao rồi. May quá!
Thấy cô phản ứng, Ngô Trác Thăng không khỏi cau mày. Làm như anh làm gì cô hay sao mà lại phản ứng như vậy? Anh có phải lưu manh hay biến thái gì đâu mà sao lại sợ như vậy chứ? Hừ! Thật đáng ghét mà. Dám nghĩ xấu cho anh,trong khi đó anh oan uổng mà.
(@Song: bớt đi thím,đối với tui thím là tên biến thái lưu manh vô nhân đạo sắc lang ~.~)
“Sao vậy? Em sợ anh đêm qua làm gì em sao?”- Ngô Trác Thăng trả lời,giọng có chứa chút giận dỗi.
“Không...không có,vì đêm qua rõ ràng em ngồi dưới kia mà”- Cô thấy lạ,cô nhớ hôm qua cô ngồi ôm mình một góc bên cạnh giường,sao lại giờ nằm trên giường và bên anh chứ? Không lẽ cô bị mộng du sao? Này không có nha,trước giờ chưa từng luôn nha. Vậy tại sao?
Không trả lời câu hỏi kia, Ngô Trác Thăng bỗng nên cáu gắt:
“Sao giường em không ngủ? Lại ngồi dưới sàn,như vậy bị cảm lạnh đấy biết không?”- Mặc dù mắng,như anh vẫn lo lắng cho cô. Đêm lại lạnh lẽo,cô có giường không ngủ lại ngồi dưới sàn như vậy sẽ bị cảm lạnh mất. Điều hoà và đèn tưởng cũng không bật,cô bé này đang chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-lang-bat-duoc-tieu-bach-tho-chua-18/135167/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.