Ngày đó bữa ăn tối ăn phá lệ yên lặng, Sở Thiên vùi đầu ăn cơm, Lạc Trần chỉ cúi đầu cầm đũa khẩy trong chén cơm, Cừu thúc thì thỉnh thoảng ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt cảm khái vô hạn nhìn bọn họ.
Sau bữa cơm chiều đều không ngon của ba người họ, Sở Thiên hỗ trợ thu thập chén đũa, Lạc Trần bưng quần áo chỉnh tề đưa cho Cừu thúc, "Cừu thúc, ta cùng ca ba ngày sau phải đi, những y phục này ta cũng đã giặt sạch cho ngươi, trong tiệm thuốc bụi bặm ta cũng giúp ngươi lau, sau này ta đi rồi, ngươi đừng quên tưới nước cho hoa trong sân..."
Cừu thúc giương mắt nhìn Lạc Trần mặt mũi ủ rũ cúi đầu, khóe mắt lại có chút ướt át, "Các ngươi nhất định phải đi sao?"
Lạc Trần nghiêng đầu nhìn ca ca, cắn cắn môi, yên lặng gật đầu.
"Bây giờ chính là loạn thế, chiến loạn không ngừng, các ngươi hai đứa bé đi nơi nào cũng không tìm được chỗ an thân." Cừu thúc dừng một chút, nhìn về phía Sở Thiên, "Nếu là các ngươi không ngại ta tiệm thuốc này cũ nát, không bằng lưu lại, cùng ta sinh sống với nhau đi."
Thấy Sở Thiên vẫn không nói, Cừu thúc lại nói: "Sở Thiên, ngươi từ nhỏ luyện công, tự nhiên không sợ đường sá xa xôi khổ cực, nhưng là Tiểu Trần thân thể yếu đuối, đi theo ngươi khắp nơi lưu làng, nhẫn tâm bị đói..."
Nàng vội vàng nói: "Cừu thúc, không quan trọng, ta chịu đựng được."
Cừu thúc đưa tay sờ một cái đầu nhỏ của Lạc Trần, đầu ngón tay khẽ run.
Vũ Văn Sở Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-khoi-mong-lac-giua-tran-ai/1076769/chuong-23-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.