Sáng sớm, sương mai vừa tan, Hoán Sa chải tóc, rửa mặt, trang điểm, mặc quần áo, đến sảnh giữa dùng bữa. Lan phu nhân đã ngồi ngay ngắn trên ghế đàn hương khắc hình vật tổ của Lan Tộc, điềm tĩnh mỉm cười. Hoán Linh đứng ngổi không yên, vừa nhìn thấy nàng đã lén nháy mắt ra hiệu.
"Mẫu thân, buổi sáng tốt lành." Hoán Sa chậm rãi đi đến bên cạnh Hoán Linh rồi ngồi xuống, liếc trộm Lan phu nhân. Chỉ thấy sắc mặt bà vẫn ôn hòa. Hôm nay, bà mặc váy gấm màu tím nhạt, tay và cổ áo điểm xuyết những hoa văn hình hoa lan trang nhã, trông đẹp như một đóa u lan. Đây là bộ y phục mẫu thân nàng thích nhất, cho thấy tâm trạng hôm nay của bà nhất định không tồi, nàng thầm thở phào cho Hoán Linh.
"Sa Nhi, hôm nay mẫu thân sai người làm món bánh hạnh nhân mà con thích ăn nhất, mau nếm thử đi." Lan phu nhân ân cần gắp một chiếc bánh hạnh nhân đến trước mặt nàng. Nàng chưa ăn mà hương thơm như đã vấn vương trong miệng.
Lan phu nhân khẽ thổi làn hơi tỏa ra từ chén trà nóng, nói: "Linh Nhi, nghe nói con quen Vũ Văn Sở Thiên.”
"A!" Hoán Linh vội bịt chặt miệng, cố gắng nuốt miếng bánh hạnh nhân nghẹn ở cổ, kết quả bị ho khù khụ một tràng, phải uống nước mới nuốt trôi. Nàng ta nhìn sang Hoán Sa. Hoán Sa khẽ lắc đầu, tỏ ý: Không phải tỷ nói.
Lan phu nhân cũng không nhiều lời, chỉ nói đơn giản và rõ ràng: “Từ nay về sau, con không được phép gặp y nữa.”
Hoán Linh lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-khoi-mong-lac-giua-tran-ai/1076755/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.