Về sau Funabashi Hikari chỉ bị đình chỉ học ba ngày, hơn nữa cũng không có ghi vào hồ sơ, Kitaoji Toji cổ vũ anh:
“Coi như ở nhà nghỉ giải lao ba ngày đi. Dù sao cậu đánh người ta nghiêm trọng quá, mấy công tử ca kia chắc cả đời cũng không bao giờ bị ai đánh thành như thế, cũng không trách bọn họ bất mãn. Cậu cứ ngoan ngoãn về nhà ngủ ba ngày, coi như để động viên bọn họ đi.”
Không cần rời khỏi Hội học sinh, cũng không ghi vào hồ sơ thì coi như không chịu tổn thất gì. Funabashi Hikari chỉ cần về nhà ngủ cho đẫy giấc là được.
Hôm nay, trong lúc anh ngủ đến mơ màng, chuông cửa trong nhà cứ vang mãi.
Bố đi công tác, mẹ đi du lịch nước ngoài, trong nhà chỉ còn lại mình anh, vốn anh muốn kệ cho chuông reo, nhưng thực sự thì không thể nào mà chịu nổi. Người bên ngoài chắc chắn bám cả người lên chuông cửa mới có thể tạo ra âm thanh tạp nham như thế được!
“Làm gì đấy! Chuyển phát nhanh à?”
Anh mở mạnh cửa, bao nhiêu oán giận ngậm lại trong miệng. Cái người da dẻ nõn nà, đôi mắt to to, môi hồng xinh xinh này chẳng phải là nhóc đậu hũ non à? Sao cậu biết nhà anh? Đến nhà anh làm gì?
“Cậu… cậu…” – Bốn chữ ‘cậu tới làm gì’ quanh quẩn trong miệng Funabashi Hikari không nói ra được. Cảnh tượng Takeda Keita đứng trước cửa nhà anh đây rung động quá, đến cả trong mơ anh cũng không dám mơ thế.
Còn Takeda Keita thì tuy rằng khuôn mặt nhỏ nghiêng về một phía nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-hoang-thich-an-dau-hu-non/224212/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.