Mấy hôm nay thời tiết thay đổi, trời trở lạnh, căn bệnh viêm phế quản của bà An lại tái phát. Những cơn ho kéo dài khiến cơ thể càng thêm mệt mỏi. Bà ngồi trên ghế đan nốt phần còn dở của chiếc khăn len. Tự nhiên trong khóe mắt của bà ứa ra một giọt nước lăn xuống khóe miệng mặn đắng như là nước mắt. Bà dừng lại lấy tay lau vội vì không muốn ai nhìn thấy. Khuôn mặt buồn rời rợi chất chứa bao tâm tư lâu ngày chưa được giải bày.
Bà An mở điện thoại ra xem giờ nhưng tấm hình bà chụp chung với Kim Quý mấy năm trước hiện ra khiến bà càng thêm xúc động. Kim Quý là cô con gái mà bà yêu thương nhất. Bà không biết tại sao nhưng kể từ lần gặp đầu tiên bà cứ cảm giác đứa trẻ này có một phần máu mủ với mình. Và cũng kể từ đó, bà An luôn chăm sóc và yêu thương Kim Quý như tình cảm của một người mẹ dành cho đứa con bé bỏng của mình.
Bà An mở danh bạ rồi gọi cho Kim Quý. Điện thoại bên kia reo lên một hồi nhưng không có ai nghe máy. Bà An vẫn kiên nhẫn chờ đợi vì biết đâu Kim Quý đang bận công việc. Khi bà An tuyệt vọng sắp tắt máy thì đầu bên kia giọng một cô gái vang lên nhưng có vẻ hơi bực bội.
“Mẹ gọi cho con có việc gì không vậy? Con đã nói rồi mà con bận rộn lắm nên khi nào rảnh con sẽ gọi cho mẹ còn bây giờ…”
Khi Kim Quý định tắt máy thì bà An giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-gia-va-cuu-non-oan-gia-ngo-hep/3476734/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.