Đêm tối thanh tĩnh, bên ngoài khung cửa gió khẽ lay đoá phù dung làm thân cây không giữ được cứ thế mà đung đưa. Lệ Linh không dám nhìn vào màn đêm, cô gục xuống, cơ thể run lên vì sợ hãi khi nghĩ tới những ngày tháng phía trước.
Trước đây, cô muốn gì cũng có còn bây giờ bản thân cô như một kẻ yếu thế phải dựa dẫm kẻ khác để tìm kiếm cơ hội sống tiếp.
Đàn ông đối với Lệ Linh là một nỗi ám ảnh. Những lời nói yêu thương, những hứa hẹn đã trao chẳng qua là nói cho vui nhưng cô quá dại khờ tin là lời thật lòng nên cuối cùng đã tự khiến trái tim mình bị tổn thương.
Lệ Linh có cho đi bao nhiêu yêu thương thì anh ta cũng chẳng động lòng bởi sự hận thù đã hằn sâu trong trái tim. Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn ngay từ đầu đã chẳng có hình bóng của cô.
Đêm mỗi lúc càng dài thêm, không khí lạnh hơn và nỗi cô đơn lại càng thấm sâu.
Không cha mẹ, không nhà cửa, không bạn bè, không sự nghiệp, Lệ Linh bật khóc nhưng cô vẫn ý thức được rằng sự yếu lòng của đêm nay nhất định không được để ai biết.
Nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường, Lệ Linh càng ghê tởm bản thân mình. Lại một người đàn ông nữa nói lời yêu thương nhưng liệu anh ta có giống như người đến trước đó lại đâm cô một nhát thật đau. Cô thấy mình chẳng khác gì một mảnh giấy bê bết những vết mực đen - những vết mực có thể cả đời này cũng không thể nào tẩy xoá hết.
Mỗi cái đụng chạm của hắn đều khiến cô ghê tởm bởi cô hiểu được rằng với hắn cô có thể chỉ là một món đồ chơi để thoả mãn dục vọng. Tấn Phong hay Quang Minh đối với cô đều không quan trọng việc trước mắt làm thế nào để rửa được nỗi hận này. Nhưng cũng chính vì thế, Lệ Linh lần nữa chấp nhận vòng tay của một người đàn ông.
Những đêm như đêm nay không chỉ một mà còn tiếp diễn lâu dài. Ngày nào cô chưa trả được thù thì mối quan hệ này vẫn còn chưa chấm dứt. Cô và Tấn Phong ai thật lòng chỉ có bản thân họ biết.
Trước đây, cô luôn cho rằng những người đã làm cô tổn thương là xấu xa nhưng giờ chính bản thân cô cũng đang trở nên vấy bẩn, cô thấy mình và họ đã chẳng khác nhau là mấy. Cô hận họ một thì hận mình mười bởi những gì mình đang làm là đã đánh mất nhân cách của chính mình.
Lệ Linh đấm mạnh tay vào ngực cho tiếng khóc bật ra khi cô thật sự không thể kìm chế được nữa. Lồng ngực trái đau nhói như đang bị mũi dao đâm trúng, nước mắt giàn giụa. Đã nhiều đêm rồi cô không thể ngủ bởi những cơn ác mộng. Gương mặt điển trai, nụ cười ấm áp và những lời đường mật ấy cứ hiện ra khiến cô thức giấc. Cô khóc oà khi nhận ra tất cả chỉ là mơ còn sự thật lại tàn nhẫn đến mức khiến cô chỉ muốn chết đi.
Lệ Linh không phải chưa từng muốn kết liễu đời mình mà là cô vẫn còn ân tình chưa trả hết và những nỗi hận canh cánh trong lòng.
Cuộc đời của mỗi người vẫn là do họ tự sống lấy người khác không thể sống thay hay bù đắp và thông cảm bất cứ điều gì. Kiếp này coi như cô đã tin lầm nên uổng phí một đời.
Ngày tháng phía trước, Lệ Linh phải tự sống cho riêng mình.
Sáng sớm, Lệ Linh trang điểm thật đậm vì cô không muốn ai nhìn rõ diện mạo hiện tại của mình. Tấn Phong bước đến vòng tay qua eo ôm cô từ phía sau, đêm qua hắn thực sự đã ngủ rất ngon. Hắn nhìn Lệ Linh âu yếm.
“Còn sớm sao em đã thức, đêm qua anh có làm em buồn không?”
Lệ Linh cảm thấy buồn nôn khi nghe những lời này, cô bây giờ đâu phải là cô gái mới lớn chưa hiểu sự đời nên dễ dàng tin lời đường mật của đàn ông.
Lệ Linh khẽ cười che đi nét mặt khó chịu trộn lẫn trong sự khinh bỉ. Cô đặt tay lên bàn tay hắn nhẹ nhàng nói.
“Em biết anh rất yêu em và em cũng biết anh chẳng cần gì ngoài em cả. Em chỉ muốn anh hiểu rằng nếu đã là của nhau thì việc của anh cũng là việc của em và ngược lại.”
Tấn Phong chăm chú lắng nghe rồi đặt một nụ hôn lên má cô. Đôi má dặm đầy phấn nên đã không còn thấy được vẻ đẹp tự nhiên của nó. Hắn thì thầm.
“Vợ nhỏ bé của anh muốn gì anh cũng cho em hết. Nói anh nghe xem đang trăn trở việc gì?”
Lệ Linh ngập ngừng, do dự rồi quay lại ngã vào lòng hắn, cô nũng nịu.
“Em thấy rất lo cho anh. Em biết hai người là bạn tốt vào sinh ra tử cùng nhau nhiều năm nhưng nay đã trở mặt. Nếu lỡ anh ta lén lút làm gì mờ ám sau lưng anh thì sự nghiệp của anh coi như mất hết.”
Tấn Phong vốn dĩ là gã đàn ông thông minh, tài giỏi không hề kém cạnh Quang Minh nhưng từ khi rơi vào ái tình hắn đã không còn đủ sự minh mẫn thường ngày. Hắn đăm chiêu suy nghĩ vì những gì Lệ Linh vừa nói không phải là hoàn toàn vô lý. Hắn buông tay bước đến ghế sofa ngồi xuống, ánh mắt mông lung vô định, Lệ Linh cơ hồ không thể dò xét được tâm tư của hắn.
Bất chợt Tấn Phong nhìn Lệ Linh với ánh mắt trìu mến nói cô đừng lo lắng tự bản thân hắn sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Nói rồi hắn đi ngay vò có chuyện riêng cần giải quyết.
Lệ Linh trong lòng rất lo lắng, cô không biết liệu kế hoạch của mình có thành công lẽ ra cô không nên vội vàng mà nói ra mọi chuyện nhưng những uất hận quá nhiều khiến cô không thể kìm chế thêm được nữa.
Tấn Phong dù rất yêu Lệ Linh nhưng dù sao giữa anh ta và Quang Minh cũng đã có một khoảng thời gian dài gắn bó, anh em tốt của nhau. Nếu hắn vì Quang Minh mà từ chối cô cũng là điều dễ hiểu. Càng nghĩ Lệ Linh càng cảm thấy lo lắng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]