Đêm tối thanh tĩnh, bên ngoài khung cửa gió khẽ lay đoá phù dung làm thân cây không giữ được cứ thế mà đung đưa. Lệ Linh không dám nhìn vào màn đêm, cô gục xuống, cơ thể run lên vì sợ hãi khi nghĩ tới những ngày tháng phía trước.
Trước đây, cô muốn gì cũng có còn bây giờ bản thân cô như một kẻ yếu thế phải dựa dẫm kẻ khác để tìm kiếm cơ hội sống tiếp.
Đàn ông đối với Lệ Linh là một nỗi ám ảnh. Những lời nói yêu thương, những hứa hẹn đã trao chẳng qua là nói cho vui nhưng cô quá dại khờ tin là lời thật lòng nên cuối cùng đã tự khiến trái tim mình bị tổn thương.
Lệ Linh có cho đi bao nhiêu yêu thương thì anh ta cũng chẳng động lòng bởi sự hận thù đã hằn sâu trong trái tim. Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn ngay từ đầu đã chẳng có hình bóng của cô.
Đêm mỗi lúc càng dài thêm, không khí lạnh hơn và nỗi cô đơn lại càng thấm sâu.
Không cha mẹ, không nhà cửa, không bạn bè, không sự nghiệp, Lệ Linh bật khóc nhưng cô vẫn ý thức được rằng sự yếu lòng của đêm nay nhất định không được để ai biết.
Nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường, Lệ Linh càng ghê tởm bản thân mình. Lại một người đàn ông nữa nói lời yêu thương nhưng liệu anh ta có giống như người đến trước đó lại đâm cô một nhát thật đau. Cô thấy mình chẳng khác gì một mảnh giấy bê bết những vết mực đen - những vết mực có thể cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-gia-va-cuu-non-oan-gia-ngo-hep/3476722/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.