Đã từng nghe người nào đó nói: Phụ nữ giống như một cây dươngcầm, nếu được biểu diễn dưới tay danh gia, sẽ tấu lên được một danhkhúc. Gặp phải một người bình thường, ít nhất cũng đàn được một khúcnhạc phổ thông. Còn nếu kết quả lại đụng phải người không biết chơi đàn, e rằng dù là một khúc cũng chẳng hoàn thành được…
Còn tôi, người không biết đánh đàn thì sao…
Nói tóm lại, vẫn thường có người hay nói với tôi: “Em vốn chẳng cầnphải đàn dương cầm, chỉ cần ngồi bên cây đàn thôi đã giống như một bảnnhạc của Mozart chấn động lòng người…”
Mozart!
Đây chính là nhạc sĩ mà tôi kính trọng nhất trên đời này, không phảinhững bản nhạc của ông ấy động lòng người mà bởi vì ông có thể diễn tấuđược những khúc nhạc từ trong tim, cao quý và thuần khiết, kể cả trongkhi cuộc sống của ông thật sự khó khăn, khi trong cuộc sống ông khôngnhận được sự quan tâm của ai, vậy mà ông vẫn sẵn lòng dùng thứ âm nhạcngọt ngào để làm ẩm ướt trái tim khô cạn của người khác.
Đàn xong một khúc nhạc ngắn của Mozart, tôi chầm chậm đứng dậy cúichào, thoáng mỉm cười với Mạnh Huân, nhân vật chính của bữa tiệc hômnay.
Mạnh Huân thân thiết cầm lấy tay tôi, in một nụ hôn nhẹ lên mu bàntay: “Cám ơn âm nhạc của em! Rất tuyệt, cả tiếng đàn lẫn người… đều rấttuyệt!”
“Cám ơn!” Tôi đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
“Em dành cho anh một cơ hội có được không?” Anh ta nắm chặt lấy bàntay tôi đang định rút về, lòng bàn tay rộng lớn ấm nồng như lửa, chỉtiếc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-duong-cam/1265660/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.